Chương 22: Cũng Từng Là Một Đứa Trẻ Xinh Đẹp

Tô Hiểu Mạn cảm thấy tâm thần hoảng hốt, bỗng dưng nhớ tới nếu năm đó không có chuyện nhầm lẫn kia thì cô cũng không phải con gái nhà họ Tô giàu có. Cha cô là giáo viên dạy toán, mẹ là lão sư dạy múa, khi còn nhỏ cô sẽ đi theo mẹ mình học múa cổ điển…

Khi còn bé cô cũng thích cái đẹp, thích ca hát nhảy múa, nhưng mà bà Tô không thích, vì lấy lòng mẹ mình nên cô chưa bao giờ chạm vào mấy thứ kia.

Nếu cô và Tiết Chân Chân là ý trời trêu ngươi, là ông trời đùa giỡn. Vậy chuyện giữa Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường lại là do ý người?

Trong lòng Tô Hiểu Mạn cười khổ, không biết giữa cô và Tạ Minh Đồ ai thảm hơn ai.

Tôn Mai gọi Tạ Minh Đồ vào phòng, sau đó là một trận mắng chửi đổ ập xuống, bảo anh phải quản Tô Hiểu Mạn cho tốt.

Tạ Minh Đồ cúi đầu không rên một tiếng.

Ông Tạ ở một bên hút thuốc lá, đôi mắt vẩn đυ.c nhìn con trai út đứng trước mặt mình, cao gầy lại còn rất lôi thôi, thậm chí còn không thèm tu sửa vẻ ngoài hơn cả mấy tên lưu manh bên ngoài, cũng không quá giống mấy người anh em khác trong nhà.

Vóc dáng lão nhị và lão tam đều không cao, mặt chữ điền, chân tay chắc nịch, mỗi lão đại đi tham gia quân ngũ ở bên ngoài có hơi cao một chút, mà ngoài dự đoán là lão ngũ lại lớn lên vừa cao vừa gầy.

Ông Tạ hơi híp mắt, bỗng dưng nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia, lão ngũ khi còn nhỏ là một đứa trẻ thật xinh đẹp, lúc vừa mới ôm trở về, mọi người trong thôn đều cướp lấy ngắm nghía, nói đứa bé này trắng nõn sạch sẽ, giống hệt như đứa trẻ trong tranh tết… cũng không biết tại sao càng lớn lại càng xấu.

Khi đó còn có không ít người nói với Tôn Mai: “Không ngờ cô và lão Tạ lại có thể sinh được một đứa con trai như thế”.

“Trúc xấu ra măng tốt”.



“Nói không chừng là trộm được đứa con của vị thần tiên nào”.

“Tôi không tin đây là con do Tôn Mai sinh ra, cô xem có chỗ nào giống hai vợ chồng bọn họ hay không?”

….

Có những lời nói rất đả thương lòng tự trọng của người khác, ông Tạ không để mấy lời này trong lòng, dù sao cũng là khen con trai nhỏ của ông, nhưng Tôn Mai lại canh cánh trong lòng với chuyện này.

Trước khi nó sinh ra thì Tôn Mai rất chờ mong đứa con trai này, mẹ ông ta còn lấy cho cái tên Minh Đồ, ý tứ là “tiền đồ quang minh”, nhưng sau khi đứa nhỏ này sinh ra thì làm gì có cái gì gọi là tiền đồ quang minh?

Tôn Mai rất không thích đứa con trai nhỏ này, từ nhỏ đối xử với lão ngũ không phải đánh thì chính là mắng.

Vốn dĩ là một đứa bé xinh đẹp, lại lôi thôi lếch thếch giống như những đứa bé khác trong thôn, trưởng thành mờ nhạt trong biển người.

Không có bao nhiêu người còn nhớ bộ dáng khi còn nhỏ của lão ngũ cả.

Tạ Minh Đồ đẩy cửa phòng ra kẽo kẹt một tiếng, cúi đầu yên lặng đi vào trong, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên giường chờ anh, thấy anh không nói câu nào liền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tôn Mai phát tiết tức giận lên người anh, mà anh lại không nói gì cô hay sao?

Chẳng hạn như, cảnh cáo cô một chút?



Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.

Anh đi thu dọn lại phòng ở, Tô Hiểu Mạn đi pha cho chính mình một ly nước đường, cô dùng đường đỏ do anh ba nhà họ Tô đưa tới, bỏ thêm chút gừng, bụng cô đang không dễ chịu lắm, có thể là do sắp tới tháng.

Đồ ăn của nhà họ Tạ vô cùng khó ăn, buổi tối lại là chị dâu cả nấu, cô không ăn được bao nhiêu đồ ăn cả.

Tô Hiểu Mạn uống một ngụm nước đường cho ấm áp, nghĩ là cần phải tìm cách cải thiện bữa ăn cho bản thân mới được.

Ngược đãi cái gì cũng được nhưng không thể ngược đãi cái dạ dày của cô được.

“Tạ Minh Đồ, có phải từ nhỏ mẹ anh đã thiên vị anh hai của anh rồi hay không?”

“Không biết?”

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu, trải kỹ rơm rạ trong góc.

“Có phải mẹ anh vẫn luôn đối xử tệ với anh hay không?”

Tạ Minh Đồ: “...”

Chẳng sợ anh không nói một câu thì Tô Hiểu Mạn cũng có thể đoán được từ nhỏ anh sống thế nào, nghĩ thầm sao có thể có một người ngoan độc như vậy được chứ?