Chương 11: Phản Ứng Kỳ Lạ

Hai người bọn họ đều mặc quần áo tử tế, cho dù có tới gần nhau một chút cũng chẳng có chuyện gì cả, người ta còn thiết kế chỗ ngồi xe lửa để nam nữ có thể ngồi với nhau, để đối phương tới đây ngủ cũng giống vậy, chẳng có gì ghê gớm cả.

Tạ Minh Đồ không dám làm cái gì với cô, nếu anh thật sự muốn làm chuyện gì thì đã làm từ sớm rồi.

Lúc này Tô Hiểu Mạn đã rất mệt nhọc rồi, ôm cái chăn ướt một mảng lớn chen vào trong góc, cô nghiêng người, không chiếm mất bao nhiêu diện tích ở trên giường.

Tạ Minh Đồ nằm xuống bên cạnh cô, không rên một tiếng mà xoay lưng về phía cô, tiếng nước mưa vẫn còn vang lên ở bên kia.

Rất nhanh sau Tô Hiểu Mạn đã ngủ mất.

Cô ngủ rất say, khoảng thời gian trước đây toàn ngủ trên giường lớn mềm mại, cô còn có bệnh mất ngủ, hiện tại rời xa những con người những chuyện trong quá khứ thế mà lại buồn ngủ gần chết, lại lần nữa cô được Chu Công thu làm đệ tử.

Tô Hiểu Mạn ngủ tới không tim không phổi, mà Tạ Minh Đồ vẫn không nhúc nhích bên cạnh lại trợn tròn hai mắt, không ngủ được, nằm nghe tiếng mưa rơi tí tách.

Tạ Minh Đồ không thích Tô Hiểu Mạn.

Trước đó Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng bài xích và chán ghét anh, hai người họ ghét nhau như chó với mèo, mà hôm nay tại sao Tô Hiểu Mạn lại thay đổi?

Nhớ tới lúc ban ngày anh nhìn thấy nụ cười kia, trái tim anh đột nhiên tăng tốc nhảy lên, tới tai anh cũng có thể nghe được trái tim của mình đập.

Tạ Minh Đồ bị phản ứng theo bản năng của thân thể làm cho sợ hãi, bỗng dưng dùng sức nắm chặt chăn nệm dưới thân mình, cố gắng tẩy bỏ hình ảnh trong đầu mình.

… Ngay cả bản thân anh cũng bắt đầu trở nên kì quái.

Anh yên lặng mà nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình, đi xuống giường, tới đống cỏ khô ngồi cả một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau đội sản xuất bắt đầu làm việc, dưới đôi mắt của Tạ Minh Đồ là hai mảng thâm đen, chẳng qua từ trước tới nay anh vẫn luôn cúi đầu, tóc rối bù xù nên cũng không ai chú ý tới điểm này.



Ngủ một giấc tới khi trời sáng, lúc Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy, mưa đã ngừng từ lâu, cô duỗi người, cảm thấy thân thể mình vô cùng thoải mái, đã lâu lắm rồi cô không có một giấc ngủ ngon như vậy.

Thật không nghĩ tới đêm qua nóc nhà bị dột mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy được.

Trong nhà chỉ còn lại một mình cô, chậu gỗ hứng nước tối hôm qua cũng được thu dọn cả rồi, Tô Hiểu Mạn thay một bộ quần áo, mái tóc dài và dày đen nhánh xõa xuống đầu vai, cô tùy tiện lấy tay cào cào, đột nhiên thấy được trên bàn gỗ có một chiếc lược gỗ đào.

Là một chiếc lược gỗ vô cùng xinh đẹp, có họa tiết cây trúc đơn giản, là lược của cô sao?

Tô Hiểu Mạn không nhớ rõ mình có cái lược này hay không, cô cầm chiếc lược trên tay, ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt, đột nhiên nhớ tới chiếc lược trước đó của Tô Hiểu Mạn, hình như lúc cô ấy tức giận đã ném gãy rồi cơ mà.

Vậy chiếc lược này… chẳng lẽ là do Tạ Minh Đồ chuẩn bị?

Tô Hiểu Mạn chải chải đuôi tóc, thầm nghĩ đợi đối phương trở về hỏi thăm một chút là sẽ biết ngay.

Tô Hiểu Mạn là một cô gái vô cùng thích cái đẹp, mà gia đình cô xem như là loại dư giả ở nông thôn, cô ấy có không ít các loại dây buộc tóc đẹp đẽ, hiện giờ các cô gái không thích búi tóc hay buông tóc mà thích thắt bím tóc, cô cầm lấy hộp dây buộc tóc và cây lược gỗ, đứng ở bên cạnh giếng nước, do dự nghĩ xem có nên thắt bím tóc hay không?

Giếng nước dưới gốc cây hoa quế này là của ba bốn hộ trong thôn dùng chung, cách nhà họ Tạ gần nhất, Tô Hiểu Mạn múc nước lên, dùng khăn lông rửa mặt xong thì bắt đầu chải đầu.

Lúc này xung quanh không có một bóng người nào, chắc là đã đi làm việc hết rồi.

Một bé gái năm sáu tuổi gì đó không biết chạy ra từ chỗ nào, gương mặt nhỏ nhắn đen nhẻm nhưng đôi mắt lại rất to, cô bé đứng ở bên cạnh Tô Hiểu Mạn, tò mò mà nhìn những cái dây buộc tóc xinh đẹp đó.

Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu, cô nhận ra đứa bé gái này là ai, cô bé là con gái đầu của chị dâu thứ ba nhà họ Tạ.

Cô đang định mở miệng nói chuyện với cô bé nay thì chỗ góc tường có một người khác đi ra, đúng là Tạ tam tẩu ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ mắng chửi cô.