Chương 47: Lôi kéo

Nói rồi lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, liền đứng sát một chút nhỏ giọng nói: "Tôi biết có cái chợ đen trong thị trấn. Bây giờ chuẩn bị đến tết, mùa đông vốn đã vật tư khan hiếm, người trong thành phố lại càng không dễ chịu. Chúng ta chuẩn bị đồ mang đến đó bán, nhất định có thể kiếm được không ít..."

Tống Thanh Phong nghe được, lông mày gắt gao nhíu chặt, thần sắc trên mặt lại càng khó coi.

Lâm Hạnh thấy sắc mặt anh không đúng, biết loại chuyện này nói với những người chưa từng trải qua tương lai như anh có thể có chút khó tiếp thu, liền nhanh chóng mở miệng giải thích:

"Anh cũng đừng cảm thấy việc này không hợp quy củ, chuyện này có không ít người làm, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị bắt được."

"Hơn nữa theo xu thế phát triển của quốc gia, qua mấy năm nữa thôi sẽ mở ra nền kinh tế thị trường. Tin tôi đi, đây là sự thật, chẳng qua chúng ta tiến hành sớm hơn một chút mà thôi."

Tống Thanh Phong thản nhiên quét mắt nhìn cô ta một cái, trực tiếp đem gánh nặng trên vai lại đổi qua một bên, hai cái sọt đột nhiên chắn ngang lại, buộc Lâm Hạnh phải lùi xuống vài bước.

Sau đó bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Lâm Hạnh khó thở, hung hăng dậm chân một cái, có thế nào cũng không nghĩ đến Tống Tam Căn này lại dầu muối không ăn như thế!

Đời trước rõ ràng anh rất tốt, tại sao bây giờ có thể như vậy?

Cô ta vốn là nghĩ mang theo Tống Tam Căn cùng nhau phát tài, một mặt là cảm kích ân tình kiếp trước, muốn báo đáp lại cho anh. Mặt khác, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, thường xuyên đi ra ngoài cũng không tốt. Hơn nữa Tống Tam Căn là con trai đại đội trưởng, chiêu số dù sao cũng phải rộng lớn chút.



Nhịn không được, cảm xúc bị đè nén, tức giận nhìn thoáng qua bóng lưng Tống Thanh Phong. Cho dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn anh lại đi con đường của kiếp trước.

Tống Thanh Phong một đường gánh đòn gánh trở về nhà, đầu óc lại nhịn không được nhớ lại lời Lâm Hạnh vừa nói. Không thể phủ nhận lời cô ta cũng có chút đạo lý, thậm chí anh cũng từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nhịn không được có chút do dự, dù sao cái giá phải trả quá lớn, lấy hình thức xã hội bây giờ, một người không tốt sẽ dẫn tới cả một nhà bị liên luỵ theo.

Về phần cái thiết bị mà cô ta nhắc tới, hẳn là cái mà hôm qua Khổng Yên nói với anh, máy trợ thính gì đó.

Đại khái là cảm thấy lời mình nói ra xúc phạm tới anh, cho nên mới nói với anh về cái này, thậm chí vì muốn bù đắp, cô còn muốn đem tiền riêng của mình ra cho anh.

Không thể nghi ngờ là anh đã động lòng, thậm chí cả đêm đều không ngủ được, nhưng anh sẽ không dùng tiền của cô. Anh muốn chính mình gom tiền đi mua, nếu đã có thiết bị này, anh nhất định phải mua bằng được.

Còn đối với Lâm Hạnh, lại nhịn không được nghi hoặc, cô ta là một cô gái nông thôn, quanh năm suốt tháng hầu như đều không ra khỏi đội. Làm thế nào mà cô ta lại biết đến loại thiết bị đó? Triệu gia và Lâm gia lại càng không được mấy người là có kiến thức.

Có thể là Triệu Vệ Quốc từ đâu mà biết đến. Nhưng với tính cách của anh ta, cũng không có khả năng sẽ viết thư nói này nói nọ nhiều, cùng lắm là lần tới nghỉ phép trở về sẽ trực tiếp tìm anh, đứng trước mặt nói một câu.

Hơn nữa, thần thái và giọng nói lúc cô ta nói chuyện tổng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác không đúng.

Bất quá có thể xác định là: Khổng Yên không lừa anh, đúng là có một loại thiết bị có thể giúp anh một lần nữa nghe thấy.

Nội tâm một lần nữa lại nhịn không được nóng lên.