Diệp Vân không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết, lập tức nước mắt tuôn ra ào ạt, quay đầu nhìn về phía Giang Hoa liều mạng nó bắt đầu cầu xin : "Không được, tôi van xin các người đừng đưa tôi đi..."
Trương Bội Bội nghe xong lời này cùng Khổng Yên liếc mắt nhìn nhau, về mặt thổn thức.
Đến gần bên tai Khổng Yên nhỏ giọng thì thầm: " Đúng thật là lạnh tâm, lạnh phổi!"
Diệp Vân sắc mặt trắng bệch, sau đó quỳ trước mặt Giang Hoa, sống chết dập đầu, đau khổ khẩn cầu nói:
"Đừng làm vậy Giang Hoa, anh cứ phạt tôi đi. Việc gì tôi cũng đều có thể làm, chỉ cần đừng bắt tôi đi ngồi tù. Tôi thật sự biết sai rồi, anh rộng lòng bỏ qua cho tôi lúc này đi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.. ô ô... tôi thật sự biết sai rồi.."
Giang Hoa thở dài, cuối cùng nhìn Khổng Yên một cái, ý bảo cô qua một bên nói chuyện.
Khổng Yên trong lòng trầm xuống, biết anh ta lại mềm lòng.
Trầm mặc, cuối cùng vẫn là đi theo.
Quả nhiên Giang Hoa quay đầu nhìn cô, châm chước, đắn đo nửa ngày mới mở miệng nói:
"Khổng Yên ,cũng không phải là tôi thiên vị cô ta. Chỉ là thanh niên tri thức chúng ta là một tập thể, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thanh niên tri thức ở đây."
Sau đó có chút khó xử nhìn cô, nói tiếp:
"Cô cũng biết đấy, thanh niên tri thức chúng ta ở nông thôn sống cũng không dễ dàng gì. Tuy người dân ở đội sản xuất số 2 này chưa làm gì sai, nhưng cũng không phải không có người có ý xấu. Cô trước đây cũng từng ở tại điểm thanh niên tri thức thì cũng biết, lúc mới đến có không ít tiểu lưu manh nhìn chằm chằm mấy nữ thanh niên tri thức các cô. Cô hiện giờ đã gả chồng còn tốt, nhưng ở chỗ này tình hình cũng không có thay đổi gì nhiều."
" Ở nông thôn ngốc lâu như vậy cô cũng hiểu mà, cho dù chúng ta làm như thế nào, thì cũng không thể hoà nhập được với con người và cuộc sống ở đây. Người đội 2 đối xử với chúng ta không có gì sai, một mặt là xã viên trong đội có nhiều người tốt, mặt khác cũng là do bình thường chúng ta đều điệu thấp, hầu như không gây chuyện cũng không hay qua lại với thôn dân. Nhưng nếu việc này mà truyền ra ngoài..."
"Cô cũng biết mấy tên lưu manh, côn đồ kia rồi đấy, ngang ngược vô lý, nhất định không thể trêu vào!"
Giang Hoa nặng nề thở dài, xoa xoa hốc mũi khó chịu, hốc mắt ửng đỏ:
"Tất cả mọi người cũng đều không dễ dàng, cho dù là mấy người lão thanh niên tri thức chúng tôi, đợi lâu như vậy thật ra trong lòng vẫn luôn mong ngóng ngày có thể trở về thành phố. Cho nên bình thường vẫn luôn hận không thể khom lưng, làm người điệu thấp!"
" Tôi biết điều này đối với cô mà nói có chút không công bằng, nhưng mong cô nể tình đã ở cùng mọi người ở đây lâu như vậy.. Không phải tôi không muốn chủ trì công đạo cho cô, mà là không thể. Tôi biết nói như vậy có chút ích kỷ, nhưng mọi người cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng nên khéo léo trên mặt mũi chút, nhưng... Có nhiều khi thật sự cũng bất lực mà... Ôi...!"
Khổng Yên trong lòng đã khó chịu lại càng thêm khó chịu, cúi đầu không nói câu gì.
Cô biết anh ta có ý gì, nhưng chuyện này không phát sinh ở trên người bọn họ, nên tất nhiên không hiểu được cảm giác tức giận của cô. Dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác cứ bắt cô phải nhẫn nhịn?
Cô vì suy nghĩ cho bọn họ, thế còn ai suy nghĩ cho cô?
Nhưng mà cô cũng hiểu, tới chỗ này lâu như vậy, cô cũng biết tình cảnh của thanh niên tri thức, rất khó khăn! Ban ngày vất vả làm việc thì thôi, còn phải đề phòng người khác trong thôn.