Việc xảy ra hôm nay xem như hoàn toàn khiến Tả Lệ Bình bùng nổ.
“Được rồi được rồi, cũng đừng mắng, Thủy Đào đã không có việc gì, Tuấn Hiền cũng không phải cố ý, Học Dân ban ngày đã hung hăng mắng nó rồi, bà còn đi tìm nó làm cái gì, không cần thiết vì việc này ảnh hưởng hòa khí hai nhà.”
Thủy Học Dân chu chu môi: “Mắng cậu ta thì tính cái gì chứ, nếu là người khác, con khẳng định đã một quyền đánh lên rồi.”
Em trai Thủy Vũ Cam xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện múa may nắm tay: “Đánh anh ta, đánh anh ta.”
Anh cả Thủy Anh Trác bất mãn liếc mắt nhìn em út một cái, lại giơ tay đánh Thủy Học Dân một cái : “Đã lớn như vậy rồi, sao còn hành động lỗ mãng thế hả.”
Thủy Học Dân vuốt đầu không dám tranh luận, trong lòng lại không cho rằng ý nghĩ của chính mình có cái gì sai, anh cảm thấy em gái nhà mình là thiên nga trắng trên bầu trời, mà Giang Tuấn Hiền còn lại là cóc ghẻ trên mặt đất, Thủy Đào nguyện ý gả cho chính là phúc khí cậu ta đã tu luyện tám đời.
Giang Tuấn Hiền vì hoa hồ điệp bên ngoài khiến cho em gái anh gặp chuyện như vậy , thì người này chính là thiếu thu thập, đánh cho vài lần, cậu ta sẽ thành thật ngay thôi.
Nghĩ đến chuyện ban ngày phát sinh, nằm ở trên giường, trong lòng Thủy Đào cũng thập phần tức giận cùng khó chịu.
Cô từ nhỏ được người nhà sủng ái lớn lên, có hai anh trai vì cô hộ giá hộ tống, lại còn có vị hôn phu ưu tú như Giang Tuấn Hiền , cho nên cô sinh hoạt vẫn luôn là xuôi gió xuôi nước, không có ưu sầu gì .
Ai biết trưởng thành rồi, thế nhưng sẽ thua thiệt ở trên tay người mà từ nhỏ đến lớn đều che chở cô.
Thủy Đào vừa tức vừa khổ sở, nguyên lai những gì quyển sách kia viết đều là thật sự.
Một tháng trước, Thủy Đào đã từng làm một giấc mộng.
Trong mộng cô cùng Giang Tuấn Hiền cũng là thanh mai trúc mã vị hôn phu hôn thê, hai người tình chàng ý thϊếp, thật là ngọt ngào!
Nhưng từ khi có thanh niên trí Cố Phán tới liền thay đổi, Cố Phán ôn nhu hào phóng có học thức có lý tưởng, là người mà ở nông thôn lớn lên như cô so không được, cùng Cố Phán quen biết càng lâu, Giang Tuấn Hiền đối với mình ngày càng lãnh đạm, trước kia khen cô lớn lên xinh đẹp, cuối cùng lại ghét bỏ cô quá mức tục khí, một chút cũng không thanh thuần.
Rồi sau đó, cơ hội Giang Tuấn Hiền tiếp xúc cùng Cố Phán càng ngày càng nhiều, hai người thuần khiết hữu nghị cũng dần dần thay đổi, làm người trẻ tuổi thời đại mới, đính hôn từ nhỏ loại này không trải qua đương sự đồng ý đã định ra tới chính là ép duyên, Giang Tuấn Hiền cho rằng chính mình có quyền theo đuổi hạnh phúc, cho nên dứt khoát lựa chọn cùng Thủy Đào từ hôn.
Mà Thủy Đào bởi vì chuyện từ hôn này, chịu đả kích lớn không nói, còn bị đối thủ một mất một còn trong thôn chế nhạo, dẫn tới cô càng ngày càng không dám ra cửa. Ngày Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán kết hôn, Thủy Đào càng là bị kí©h thí©ɧ, đương trường hộc máu để lại bệnh căn, thương tâm muốn chết , không bao lâu liền qua đời.
Cô vốn tưởng rằng vận mệnh của mình đến đây đã đủ thảm rồi, ai ngờ thảm hại hơn còn ở phía sau.
Sau khi cô chết, nhờ Cố Phán trợ giúp cổ vũ, Giang Tuấn Hiền anh nông dân chân đất thi đỗ vào đại học, tốt nghiệp vào cơ quan nhà nước, cơ hồ mỗi năm đều thăng chức một lần.
Mà người nhà cô sau khi cô chết, lại tựa như mất trí, đem hết thảy trách nhiệm đẩy đến trên người Giang Tuấn Hiền , không chỉ có khắp nơi cùng Giang Tuấn Hiền đối nghịch, còn cùng Giang gia trở mặt thành thù, nguyên bản giao tình thâm hậu hai nhà liền trở thành thù hận.
Đấu đã nhiều năm, người nhà họ Thủy ác độc cuối cùng tất cả đều bị báo ứng, mẹ cô Tả Lệ Bình bởi vì mất đi con gái, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không bao lâu liền khóc đến mù hai mắt, mẹ Giang Tuấn Hiền còn không có việc gì liền tới diễu võ dương oai với bà, bà chịu không nổi nhục nhã như vậy, tức giận đến đâm đầu vào cột, mạng là cứu về rồi, nhưng đầu óc lại không tỉnh táo.
Ba cô Thủy Hoành Sinh bị người tố cáo chèn ép khi dễ thanh niên trí thức, lãnh đạo liền cách chức ông, đem ra phê đấu, cao ngạo nửa đời người, lại ở lúc tuổi già thể diện bị người đạp lên lòng bàn chân, tự tôn rơi xuống đầy đất.
Anh cả chị dâu bị Cố Phán thiết kế ly hôn, anh hai bởi vì đánh người mà bị bắt đi lao động cải tạo, em trai không ai quản giáo, trở thành lưu manh mọi người đòi đánh, gia đình vốn đang hài hòa mỹ mãn lập tức liền sụp đổ, hết thảy việc này làm người đang nằm mơ Thủy Đào đau lòng không thôi.
Chờ đến khi giấc mộng này kết thúc, cô mới hiểu được nguyên lai chính mình vẫn luôn sống ở một quyển sách, Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán là nam chính cùng nữ chính trong sách, mà cô lại là một cái lên sân khấu không bao lâu pháo hôi nữ phụ.
Đừng nhìn suất diễn của cô thiếu, thúc đẩy cốt truyện không thể không có cô , rốt cuộc làm đại vai ác của toàn sách, hại người nhà họ Giang, đều là vì báo thù cho cô nhà họ Thủy mới hắc hóa, bọn họ vẫn luôn tận sức đảm đương chướng ngại vật trên còn đường cảm tình của nam nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục trừng phạt đúng tội.
Thủy Đào thật chưa thấy qua chuyện xui xẻo như vậy, sách này rất nhiều chuyện viết ra đều rất thật, nhưng những việc sau đó quả thực làm cô cảm thấy thật vô nghĩa.
Cô mới sẽ không bởi vì Giang Tuấn Hiền từ hôn mà sa đọa, người nhà cô ai ai cũng thiện lương, căn bản sẽ không làm những chuyện xấu xa đó.
Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền chính là oa oa thân, hai người cùng nhau lớn lên, Thủy Đào tự nhiên đối Giang Tuấn Hiền có hảo cảm, nhưng nói cô đối Giang Tuấn Hiền nhiều thích, thật không tới mức.
Mẹ cô nói, nếu cô đối với Giang Tuấn Hiền không hài lòng, thì hủy hôn rồi sau này còn có thể tìm được người khác tốt hơn, bất quá Thủy Đào cảm thấy không cần.
Cô nhìn người chỉ thích nhìn mặt, đàn ông có ngoại hình đẹp hơn Giang Tuấn Hiền ở cả công xã tìm không ra mấy người, đẹp trai lại đối xử tốt với mình, Thủy Đào tự nhiên nguyện ý cùng anh ta kết hôn.
Nếu thật là bị Giang Tuấn Hiền từ hôn, cô khẳng định sẽ đặc biệt tức giận, nhưng lấy chính mình tính tình, hơn phân nửa là sẽ mắng Giang Tuấn Hiền không biết điều, không có mắt.
Giang Tuấn Hiền đều vì nữ nhân khác làm cô mất mặt, Thủy Đào mới sẽ không ngu như vậy, khăng khăng một mực với anh ta.
Tuy rằng giấc mộng này tới quỷ dị, nhưng Thủy Đào cảm thấy nội dung vô nghĩa, ngày hôm sau liền đem việc này vứt tới sau đầu.
Cho đến hôm nay xuống ruộng gặt gấp, cô bởi vì một chén nước đường bị cảm nắng té xỉu, trong lòng Thủy Đào mới đột nhiên cảnh giác.
Nếu cô nhớ không lầm, ở trong sách, Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán cảm tình chính là từ nơi này bắt đầu, không chỉ có trường hợp giống nhau như đúc, mà phản ứng và lời nói của những người chung quanh đều một chữ cũng không sai.
Đã là như thế, vậy thà rằng tin là có còn hơn là không, cô coi như quyển sách này là sự thật. Nghĩ đến người một nhà kết cục thê thảm, Thủy Đào siết chặt nắm tay.
Hôn sự này nhất thiết cần phải lui.