Chương 35: Mẹ Con Giận Dỗi

Quan hệ giữa hai mẹ con Thủy Đào cùng Tả Lệ Bình mấy ngày này đặc biệt lãnh đạm, Tả Lệ Bình cắn răng không buông chuyện đi xem mắt, Thủy Đào thì vẫn luôn giận dỗi không để ý ai.

Cũng may mặc kệ là trong nhà hay là đi làm việc, đều có những người khác cùng nhau, giúp hai mẹ con hòa hoãn một chút.

Nhưng tối qua Giang Ngọc Sơn lại đi gặp Thủy Hoành Sinh xin nghỉ một buổi, nói hôm nay anh có việc không tới chăm heo được, cho nên lúc làm việc chỉ có hai người Thủy Đào cùng Tả Lệ Bình.

Liên tiếp bị con trai và con gái không chịu nể mặt, Tả Lệ Bình cảm giác chính mình có chút mất mặt, tự nhiên không muốn chủ động mở miệng nói chuyện cùng Thủy Đào.

Trong nhà này người bà thương yêu nhất chính là đứa con gái này, chuyện gì cũng nghe theo nó, thậm chí cả chuyện hủy hôn lớn như vậy, bà cũng thuận theo ý của Thủy Đào.

Điều kiện của nhà họ Giang ở trong thôn cũng coi như không tồi, Thủy Đào nói muốn từ hôn, bà không nói hai lời liền đồng ý, ở trong lòng bà hạnh phúc của con gái so cái gì đều quan trọng, Thủy Đào không thích, bà sẽ không miễn cưỡng.

Nhưng con gái lại vì chuyện đi xem mắt mà giận dỗi với bà.

Bà làm sai cái gì chứ, bà không phải chỉ muốn cuộc sống sau này của Thủy Đào trôi qua hạnh phúc hay sao?

Cũng không phải bắt nó phải kết hôn ngay, sao lại bài xích như vậy làm gì, cái đứa ngỗ nghịch không bớt lo như Thủy Học Dân kia bà không tính, sao đứa luôn luôn nghe lời ba mẹ như Thủy Đào lại chỉ vì chuyện này mà cư xử lạnh nhạt với bà.

Trong lòng Tả Lệ Bình khó chịu, cảm thấy người làm mẹ như mình thật sự quá thất bại.

Lúc này hai mẹ con một người nấu cơm heo, một người băm cỏ heo, trong lều tranh trừ bỏ tiếng dao phay phát ra phập phập, không ai mở miệng nói một lời.

Lúc này, thật ra Tả Lệ Bình có chút hoài niệm khi có Giang Ngọc Sơn ở đây, không nói chuyện khác, cậu ta đúng là người có khả năng làm không khí sinh động hơn.

Có Giang Ngọc Sơn ở đây, tốt xấu còn có người nói chuyện, không khí cũng không đến mức tử khí trầm trầm như vậy.

Hiện tại còn lại có mỗi bà cùng Thủy Đào, hai mẹ con một người so một người quật cường, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Bận việc nửa ngày, Tả Lệ Bình theo thói quen gọi Thủy Đào một tiếng, Thủy Đào trả lời xong, bà lại trầm mặt xuống không để ý tới.

Thấy mẹ mình như vậy, Thủy Đào cũng không tiến lên dỗ dành, ngược lại còn hờ hững với bà.

Tả Lệ Bình càng chua xót, con gái chẳng những không hiểu bà, còn vẫn luôn cùng bà giận dỗi, cũng không biết bà dụng tâm vất vả như vậy để làm gì nữa.



Sau khi làm xong công việc, hai mẹ con rõ ràng là cùng nhau tan tầm về nhà, cố tình dọc theo đường đi cứ như người không quen biết, không ai nói một câu.

Khi gặp những người khác cũng vừa tan tầm, Tả Lệ Bình lại lập tức cười tươi như hoa, bộ dáng ra vẻ làm như không có việc gì.

Thủy Đào biết mẹ là người sĩ diện nên ở bên ngoài cũng phối hợp, một khi không có ai, hai mẹ con lại đen mặt với nhau.

Cũng không biết đang muốn lăn lộn cái gì.

Hai ngày này đồ ăn đều là Khúc Anh làm, Tả Lệ Bình về đến nhà là nhốt mình ở trong phòng, còn Thủy Đào thần sắc vẫn như thường đi xuống bếp hỗ trợ.

Không khí trong nhà gần đây thật sự phiền lòng, người không thích lắm miệng như Khúc Anh đều nhịn không được khuyên Thủy Đào vài câu, nói cô đừng giận dỗi nữa, khuyên cô nên đi nhận sai với Tả Lệ Bình.

Trong nhà không chỉ có một người từng khuyên Thủy Đào, anh hai Thủy Học Dân, ba cô Thủy Hoành Sinh, hiện tại lại thêm cả chị dâu Khúc Anh.

Tuy rằng cách nói chuyện của bọn họ khác nhau, nhưng tổng kết lại ý tứ biểu đạt là như nhau, đều khuyên cô đừng tùy hứng nữa, nên nghe theo lời của Tả Lệ Bình, đi gặp mặt đối tượng mà Lưu Xảo Chủy giới thiệu cho.

Thủy Đào trước nay đều không cảm thấy mình là người tùy hứng, cũng không biết Thủy Học Dân dựa vào đâu mà lại không biết xấu hổ tới khuyên cô.

Đúng là đồ cỏ đầu tường, Thủy Đào quyết định lần sau thời điểm khi mẹ mắng chửi Thủy Học Dân, cô nhất định sẽ không đồng tình nói giúp anh mình nữa.

Chỉ biết là mẹ tức giận không dễ chọc thôi hả, cô đây mà tức giận thì cũng không dễ chọc đâu nhé, lần này cô thỏa hiệp, vậy còn những lần sau thì sao?

Sao không có ai chịu suy xét đến cảm thụ của cô chứ.

Thủy Đào rất là ủy khuất, đến mức hoài nghi người trong nhà có hay không thật sự yêu thương mình, cô tùy hứng chỉ có lần này, kết quả là bị cả nhà nói, thật đúng là quá khó tiếp thu mà.

Thủy Đào hai mắt hồng hồng, Khúc Anh vội vàng lau tay lên tạp dề, muốn lau nước mắt hộ Thủy Đào, nhưng hai tay chị dính đầy dầu mỡ, thật sự không có phương tiện.

Thủy Đào đem nước mắt nghẹn trở về, rời khỏi phòng bếp.

Đợi người đi rồi, Khúc Anh lập tức cho mình một cái tát, hai mẹ con người ta đang giận dỗi, liên quan gì đến chị đâu, tự dưng lại lắm mồm thế làm gì, lúc nữa người trong nhà thấy dáng vẻ này của Thủy Đào, còn tưởng là chị gây khó dễ cô em chồng.

Buổi tối thời điểm ăn cơm, Tả Lệ Bình không đi ra, vẫn là Khúc Anh mang cơm vào phòng cho bà.

Thủy Đào cũng không ngốc đến mức mà đi tuyệt thực, làm việc cả một ngày đã đói bụng đến chịu không nổi, sao còn có thể không ăn cơm.



Đang định thu dọn bát đũa mang đi rửa thì Lý Hương Lan lại đột nhiên tới tìm.

“Hương Lan, bạn tìm mình có chuyện gì thế?”

Lý Hương Lan kéo cánh tay của Thủy Đào nói: “Chúng ta đã lâu không có cùng nhau nói chuyện phiếm, mình muốn ngồi tâm sự cùng bạn.”

Lời này của Lý Hương Lan vừa nghe cũng không có ý gì, nhưng Thủy Đào cẩn thận nghĩ lại, không phải hai ngày trước Lý Hương Lan mang cam sang nhà mình hai người bọn họ cũng hàn huyên vài câu rồi sao, huống hồ nếu thật là muốn tìm cô tâm sự chuyện nhà, cũng không nên tới vào lúc này chứ, chẳng mấy nữa là trời tối rồi còn gì.

Thủy Học Dân ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hai mắt thường thường hướng ra chỗ hai người bọn họ ngó ngó, Thủy Đào còn không rõ cái gì nữa.

Hừ, anh hai thật đúng là đáng ghét, rõ ràng là hai người bọn họ cùng nhau chọc tức mẹ, thế mà lại để cô phải chịu lửa giận một mình.

Hiện tại Thủy Học Dân muốn cùng bạn tốt của cô hẹn hò, còn muốn đẩy cô ra làm tấm mộc cho hai người họ, trong lòng Thủy Đào thực không thoải mái.

Cố tình một người là bạn thân, một người là anh trai ruột thịt, cô còn có thể làm thế nào chứ, đương nhiên là phải giúp bọn họ, phải nỗ lực tạo cơ hội cho hai người họ rồi.

Thủy Đào nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi, anh hai, anh đi cùng bọn em nhé.”

Lý Hương Lan đang lo không tìm được lý do gọi Thủy Học Dân ra ngoài, lời này của Thủy Đào đúng là gãi đúng chỗ ngứa rồi.

“Đúng vậy, Học Dân, anh cũng đi cùng nhé.”

Thủy Học Dân tung ta tung tăng chạy tới: “Được, được, anh đang muốn nói hai cô gái như các em buổi tối đi ra ngoài đường là không an toàn đâu đấy.”

Có Thủy Học Dân đi theo, người nhà họ Thủy cũng yên tâm để Thủy Đào đi ra ngoài.

Rặng mây đỏ biến mất, chiều hôm tràn ngập, trên bầu trời điểm xuyết mấy ngôi sao, mặt trăng chiếu sáng cánh đồng, đường đi dưới chân ánh trăng chiếu xuống thập phần rõ ràng.

Thủy Học Dân vừa ra khỏi cửa liền gấp không chờ nổi nói chuyện cùng Lý Hương Lan, đại đa số thời điểm đều là một mình anh blah blah nói không ngừng nghỉ, Lý Hương Lan thường thường sẽ phụ họa hai câu.

Trong lòng Thủy Đào có điểm kỳ quái, cô cho rằng lần này là Lý Hương Lan cùng Thủy Học Dân đi hẹn hò, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải có chuyện như vậy.

Chẳng lẽ Lý Hương Lan tìm cô là thật sự có chuyện gì?