Theo tiếng gà gáy đầu tiên, dân làng và những thanh niên trí thức của thôn Thanh Thủy dần dần từ trong mơ thức dậy, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
Giang Noãn cũng bị tiếng thanh niên trí thức thức dậy đánh thức, trước đây cô chưa từng dậy sớm như vậy, hiện tại trời mới tờ mờ sáng thôi mà.
Tuy nhiên cô vẫn chấp nhận số phận và thức dậy, cô cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt hơn nhiều, không còn khó chịu như hôm qua nữa. Cô cũng nên đi làm rồi, mới ngày thứ ba về quê nên có thể làm việc thì vẫn phải làm việc, tránh bị người khác bàn tán.
Cô nhanh chóng mặc quần áo và đi giày, nhân tiện cầm chiếc gương và chiếc lược mà nguyên chủ để trên chiếc tủ nhỏ đã hỏng lên.
Mái tóc đen suôn dài xõa ngang vai, tóc mái xõa ngang tai, lộ ra vầng trán thanh tú. Có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt trong gương.
Cô có đôi mắt hạnh và chiếc mũi đẹp, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn và thanh tú. Nhưng do suy dinh dưỡng nên làn da trắng trẻo hơi tái và nhợt nhạt.
Cô sửng sốt.
Đây không phải là cô sao?
Vì nguyên chủ năm nay mới 16 tuổi, sắc mặt của cô ấy trông có vẻ xanh xao hơn bản thân cô một chút, nhưng thực sự trông giống hệt cô, ngay cả vị trí của nốt ruồi lệ nhỏ ở khóe mắt cũng giống nhau.
Chẳng lẽ đây là cô ở trên thế giới này?
Thần kỳ vậy sao?
Có lẽ khi cô đọc cuốn tiểu thuyết này, tất cả những điều này đều là định mệnh.
Cô vội vàng thắt một bím tóc phổ biến, khác biệt một chút là cô làm kiểu tóc tết xương cá lười và bồng bềnh vốn rất phổ biến ở thế hệ sau này.
Ở trước trán, cô vén phần tóc nhỏ bên thái dương khiến khuôn mặt vốn đã thanh tú lại càng thêm ngọt ngào, đáng yêu.
Sau khi chải chuốt xong, cô cầm cốc tráng men lên ngồi xổm trên ngưỡng cửa trước phòng giống như thanh niên trí thức trong ký túc xá để đánh răng.
"Mau đến ăn sáng nào." Lý Hồng Anh ở trong bếp hét lớn.
Giang Noãn liếc nhìn nồi trên bếp, cháo khoai, ít khoai ít cháo, no thế nào được? Còn cả đĩa rau rừng vừa bưng lên không có chất béo kia nữa.
Cô thực sự muốn khóc, cô không ngờ rằng mình lại thèm món bánh quẩy sữa đậu nành và bánh bao thịt mà cô đã từng phát ngán trong bữa sáng đến vậy.
May mà vẫn còn có không gian bảo bối ở đây, sau này có thể lén ăn thêm bữa khi không có ai, nếu không một người ham ăn như cô làm sao mà sống nổi!
Trong lòng cô đang khóc, nhưng cô vẫn bình tĩnh xúc từng thìa cháo khoai, bưng lên bàn ăn đơn sơ.
Khϊếp, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói meo!
Lúc này, một bàn tròn đơn giản và cũ kỹ có đầy đủ người, tính cả Giang Noãn vừa đúng mười người, tất cả đều là thanh niên trí thức xuống thôn Thanh Thủy.
Có sáu thanh niên trí thức nữ và bốn thanh niên trí thức nam.
Trong số đó, nữ thanh niên trí thức Lý Hồng Anh, Tưởng Tú Hà và nam thanh niên trí thức Trần Bân với Trương Kế Quân là những thanh niên trí thức đã về nông thôn cách đây vài năm. Vốn không phải chỉ có mấy người này, nhưng một số thanh niên trí thức không thể chịu đựng được những tháng ngày khó khăn gian khổ này nên họ đã tìm những cô gái trẻ hợp tuổi ở trong thôn sớm thành gia lập thất, sinh mấy đứa con, cứ như vậy mà bám rễ vào thôn. Cũng có một số thanh niên trí thức có năng lực đã trở về thành phố từ lâu.
Thật lòng mà nói, lấy chồng cưới vợ trong thôn thực sự là lựa chọn tốt nhất đối với một số thanh niên trí thức ở thời đại này mà không được gia đình chu cấp, thà ăn no còn hơn chết đói.
Còn những thanh niên trí thức không chọn lấy chồng cưới vợ, cũng không có năng lực thì trong lòng họ thực sự rất day dứt, dù sao thì họ cũng đã có tuổi. Giống như nhóm thanh niên trí thức bọn họ bị đưa về quê từ năm 16-17 tuổi thì bây giờ cũng đã được bảy tám năm rồi. Đàn ông thì còn may, nhưng những người phụ nữ như Lý Hồng Anh và Tưởng Tú Hà đã 25 tuổi, ở thời đại này đều là gái lỡ thì, họ ở trong thôn cũng bị chỉ trích bởi nhiều người dân trong thôn.
Tuy nhiên, không ai trong số họ thỏa hiệp, họ vẫn sống dựa vào một hơi không cam lòng sống cả đời như vậy và tia hy vọng trở lại thành phố.
Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Những người còn lại là những thanh niên trí thức mới đến cách đây hai ngày, ngoài Giang Noãn thì ba nữ thanh niên trí thức khác tên là Dương Ái Liên, Tô Hiểu Nguyệt và Cố Tương, hai nam thanh niên trí thức tên là Vương Bình và Triệu Hướng Tiền.
Giang Noãn đã nhìn kỹ những thanh niên trí thức đang ở đây, để mình có thể nhớ kỹ họ.