Quả nhiên! Người tình trong mắt hoá Tây Thi, tất cả đều có bộ lọc. À đúng rồi, đúng là phải cảm thán một câu, hào quang của nữ chính thật là mạnh mẽ!
Trương Hân siết chặt tay đang cầm giỏ, bình tĩnh nói: "Tôi định gửi ít đồ ăn cho Chấn Dương, nhưng tôi quên mất thời gian, may mà vẫn đuổi kịp, nếu không thì phải tốn thêm mấy tiếng nữa mới tới huyện."
"Chấn Dương có người vợ như cô quả thật là may mắn. Có người nhớ thương về cậu ấy, quan tâm đến cậu ấy và thương cậu ấy."
Trương Hân nghe xong cũng mỉm cười, cô ta nhìn quanh xe.
Cuối cùng ánh mắt của cô ta dán chặt vào Giang Noãn, cô ta không muốn để ý tới cô cũng khó. Cô mặc quần áo nhìn không bắt mắt nhưng nhìn thoáng qua cũng biết chúng có chất lượng tốt, không thô ráp kín gió như cô ta.
Mà cô cũng rất ưa nhìn, làn da trắng phát sáng, cô thực sự dễ thấy giữa một nhóm những người da ngăm, thật sự quá bắt mắt, cảm thấy mọi người và cảnh vật xung quanh cô đều trở nên lu mờ.
Trương Hân nhớ đến làn da thô ráp và đen sạm của mình, trong lòng dâng lên một nỗi ghen tị sâu sắc, tại sao mình sống lại rồi mà vẫn thua kém người khác.
Không, cô ta được ông trời ưu ái, vận mệnh của cô ta nhất định sẽ thay đổi! Cô ta sẽ là người sống tốt nhất!
Nghĩ đến thành tựu sau này của chồng hiện tại, khóe miệng cô ta không kìm được giương lên.
Vừa rồi Giang Noãn đã chú ý tới có một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào mình, cô cảm giác được chủ nhân của ánh mắt đó chính là Trương Hân.
Không phải là mình bị nhắm trúng mục tiêu đấy chứ? Lòng cô dấy lên, bây giờ cô mà đấu với nữ chính thì chẳng phải là trứng chọi với đá, tự chịu diệt vong à?
Cô xoay chuyển suy nghĩ, không đúng, nam chính của nguyên tác còn chưa tiếp xúc với nguyên chủ, cho nên nguyên chủ cũng chưa thích nam chính, Trương Hân không nên vô cớ nhìn chằm chằm mình chứ.
Chắc đó chỉ là ảo giác của mình thôi, lòng cô từ từ thả lỏng.
Dọc đường đi có người trò chuyện, có người trực tiếp hát dân ca, khá vui vẻ.
Nhưng chẳng bao lâu cô đã không thể vui được nữa, bây giờ con đường bê tông trong thôn chưa được xây dựng, một số chỗ đầy ổ gà, người ngồi ở trên xe bị xóc nảy.
Cô dựa vào thành xe và co người lại để giảm lực tác động của mông lên xe.
Sau gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng con đường cũng dịu lại. Đi một lúc nữa là tới huyện.
Các thím trong thôn đều tràn đầy năng lượng và rõ ràng là đã quen với việc đó, trong khi những thanh niên trí thức thức thì tất bật, như thể họ đã trải qua một cuộc chiến lớn. Rất nhếch nhác, thảm hại!
Hẹn với người lái xe về thôn vào một thời gian nhất định rồi đám đông giải tán, nên làm gì thì làm.
Giang Noãn, Tô Hiểu Nguyệt và Lý Hồng Anh cùng nhau đi mua sắm.
Giang Noãn nhìn quận huyện thời đại này khác với những ngôi nhà gạch sống bình thường ở trong thôn, những ngôi nhà trong huyện hầu như là nhà ngói, đường phố và ngõ hẻm nối dài tứ phía. Do đang là thơi kỳ đặc biệt nên cấm đầu cơ tích trữ, ngoài đường không có tiểu thương buôn bán, chỉ có cửa hàng kinh doanh nghiêm túc.
Nghe nói ở thời đại này, công nhân, nhân viên phục vụ và người cung cấp thực phẩm trong huyện có địa vị rất cao, nên thường nghe nói thái độ phục vụ của những người này rất tệ, luôn cảm thấy mình là người giỏi nhất! Hoàn toàn khác với quan niệm khách hàng là thượng đế ở đời sau.
Những tòa nhà hoành tráng nhất là các nhà hàng và cửa hàng bách hóa hai tầng thuộc sở hữu nhà nước, các bảng hiệu của chúng đều hoành tráng và treo cao trên cửa.