Chương 8

Hoàng Thảo Thảo nói xong, dùng ánh mắt quan sát con trai lớn một chút. Phát hiện biểu cảm trên mặt ông vẫn rất bình thường, không có ý muốn từ chối. Trong lòng không khỏi vui sướиɠ, biểu cảm trên mặt thả lỏng, trực tiếp đem suy nghĩ của vợ chồng và con trai nhỏ nói ra.

"Nếu không thì như vậy đi, cha mẹ làm chủ, vị trí tài xế kia của con sẽ nhường cho em trai con. Về phần nhà các con, tạm thời vẫn là một nhà các con ở. Chờ chân của con hoàn toàn khỏi thì cả nhà các con về quê. Đến lúc đó, cũng không cần con xuống ruộng kiếm tiền công. Gia đình cam đoan sẽ cho cả gia đình bốn người ăn no. Như này tính ra cũng là chuyện tốt anh em đồng tâm.”

Càng nói càng đẹp đẽ, Hoàng Thảo Thảo lúc này cũng cảm thấy bản thân là người mẹ tốt nhất của cả đại đội Hồng Miên. Nhìn bà ta xem, công bằng thế nào. Con trai lớn gặp nạn, con trai út giúp đỡ. Đứa con trai út được không công việc ổn định cũng không tính là chuyện gì.

An Hoa ngược lại bị lời này của Hoàng Thảo Thảo làm cho bật cười.

Những người này phải mặt dày bao nhiêu mới có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa, còn có bộ dáng mẹ là vì tốt cho con. Giờ phút này, An Hoa chỉ cảm thấy An Quốc Cường thật đáng thương.

Cơ thể An Quốc Cường đáng thương hơi run rẩy, một hồi lâu mới khẽ nói: "Điều này là không thể."

"Con trai lớn…"

"Quốc Cường..."

"Anh cả..."

Ba giọng nói khác nhau cùng lúc vang lên, giống như không nghe hiểu lời An Quốc Cường nói, trực tiếp xông tới.

Lần này An Hoa không khách khí nữa, cười tủm tỉm nói: "Bà nội, bà cũng nói tất cả mọi người đều là người thân, đừng khách sáo như vậy. Như vậy cháu sẽ không khách sáo với người già mấy người đâu. Trong khoảng thời gian cha cháu nằm viện, trong nhà khẳng định bận rộn công việc, cho nên mới không đến thăm cha cháu, có đúng không?”

Thấy một đứa con gái như An Hoa bỗng nhiên xen vào cuộc nói chuyện, trên mặt hai vợ chồng già nhao nhao lộ ra bộ dáng không đồng ý. Thế nhưng, nghe An Hoa nói xong, lại nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của cô, bọn họ bỗng nhiên nhớ tới con trai lớn rất yêu thương đứa con gái bảo bối này. Xem ra, có lẽ có thể xuống tay từ đứa cháu gái mà bọn họ không thích này.

Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Hoàng Thảo Thảo trở nên hòa ái dễ gần hơn.

Chỉ thấy bà ta đưa tay lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, mang theo vẻ khoa trương khóc lóc nói: "không phải sao? Lúa nước đang lúc ngậm nước, ông nội và chú cháu mỗi ngày đều bận rộn ra ruộng xem nước, trong nhà cũng không ngơi nghỉ ra trông coi một chút. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều biết cha cháu là ở bệnh viện tốt nhất của phía Nam. Với sự chăm sóc của bác sĩ, chúng ta không còn cảm thấy lo lắng nữa.”

Nói xong, bà ta đưa tay ném túi phân urê trên mặt đất lên bàn.

"Cháu nhìn xem, nơi này chính là thứ tốt từ quê nhà mang tới."

An Hoa đứng ở đó, lạnh lùng nhìn bà lão biểu diễn. Chờ nhìn thấy khoai lang trắng lấy từ túi phân urê ra, lại nhìn vẻ mặt đau đớn của Hoàng Thảo Thảo, An Hoa không thể không thừa nhận, bà lão này thật đúng là nhân tài.

Hoàng Thảo Thảo không biết suy nghĩ của An Hoa. Lấy ra mấy củ khoai lang trắng to bằng nắm tay, trực tiếp đặt ở trước mặt An Quốc Cường.

"Quốc Cường, con nhìn xem, mẹ biết con thích ăn khoai lang này nhất, cố ý mang từ ở nhà tới đây, để bồi bổ thân thể cho con..."