Sờ cái miệng kìm lửa bị mình bẻ thẳng, An Hoa cảm thấy có chút kỳ quái. Loại năng lực kì quái kia trong trí nhớ này vậy mà là sự thật.
Trước khi xuyên không tuy rằng cô học được chút công phu quyền cước, thế nhưng thật sự là không có sức lực lớn như vậy. Xem ra, sức lực của nguyên thân này, có thể coi là ông trời thưởng cho cơm ăn.
"Ôi da..."
An Hoa còn đang cảm thán, Hồ Hà ngã xuống đất kia đã dùng giọng nói sắc bén kia khóc cha gọi mẹ.
Lý Đào Tử không để ý nói chuyện với An Hoa, lập tức đi qua hỗ trợ.
An Hoa nhìn bàn tay chân mập mạp của Hồ Hà trên mặt đất lê lết, lần thứ hai nhịn không được mà bật cười.
Không đợi Hồ Hà bên này đứng dậy, bên tai An Hoa bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân lộn xộn.
Tiếp theo, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch, vây quanh một người đang ngồi xe lăn, từ đầu cầu thang đi tới.
"Chị... chị ơi..."
Tiếng kêu gọi trẻ con khiến An Hoa buông kìm gắp than đang cầm trên tay xuống. Nhìn một đám người đang từ đầu cầu thang đi đến, trong đó còn có một cậu bé đang giang hai tay chạy về phía mình, An Hoa có chút ngơ ngác.
Mặc dù đã biết nguyên thân có một em trai ba tuổi từ lâu thế nhưng lúc thật sự được một đôi cánh tay nhỏ ôm lấy bắp đùi, An Hoa vẫn có chút không kịp phản ứng. Cô là một cô gái độc thân ở thời hiện đại, chưa bao giờ có kinh nghiệm ở bên cạnh con trai.
Đang lúc cô chuẩn bị chuyển chân để tránh thoát thì cậu nhóc đã lẩm bẩm nói với cô.
Ở phía trước, An Quốc Cường được mọi người đẩy cũng đến trước mặt An Hoa.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, khá hơn chưa?" Hai mắt sưng đỏ, Huỳnh Hiểu Mai từ phía sau tiến lại gần, đưa tay sờ sờ trán của An Hoa.
Sau đó, không đợi An Hoa lên tiếng, liền khom lưng ôm đứa con trai nhỏ còn đang quấn lấy An Hoa, giọng nói khàn khàn bảo: "Tiểu Ngọc, cơ thể của chị gái không thoải mái, con đừng làm phiền chị, ngoan nhé..."
Nói xong rồi gọi mấy tài xế giúp đỡ, mời bọn họ vào phòng ngồi uống một ngụm nước.
An Hoa còn đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận được cảm giác ấm áp còn sót lại ở trên trán, trong lòng có hơi cảm thấy ngứa ngáy.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, về nhà thôi!"
An Quốc Cường vẫn ngồi xe lăn không nói gì, tuy rằng cả khuôn mặt hiện ra một màu xám trắng, thế nhưng thấy con gái ngơ ngác đứng ở cửa không lên tiếng. Không khỏi đưa tay giữ lấy con gái, lo lắng bệnh của con gái vẫn chưa khỏi.
Đều là do ông làm cha không tốt lại để xảy ra tai nạn xe cộ. Hại con gái chỉ có thể xin nghỉ phép đến chăm sóc người cha vô dụng như ông.
An Hoa hoàn hồn, theo lực của An Quốc Cường đi theo ông quay lại căn nhà mới vừa rồi còn mang theo xa lạ này.
Mấy tài xế giúp đỡ đưa An Quốc Cường vào nhà, biết nhà họ An lúc này lộn xộn, cũng không để ý đến sự khách sáo giữ lại của Huỳnh Hiểu Mai. Sau khi nói với họ vài câu, bọn họ cũng tự giác rời đi.
Đương nhiên, trước khi rời đi, người có chút quan hệ tốt với An Quốc Cường, còn lén lút lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền nhăn nhúm đặt ở trên bàn ăn duy nhất trong phòng khách, tiếp đó nhanh như chớp chạy đi. Khiến cho Huỳnh Hiểu Mai vội vàng muốn đuổi theo bọn họ trả lại tiền.
"Lão An..."
Trên mặt An Quốc Cường hiện lên nụ cười, nén nước mắt trong mắt đã bắt đầu dưng dưng trong mắt: "Đều nhận lấy đi! Đó là tâm ý của các anh em. Tiểu Hoa, giúp cha lấy sổ sách ra, ghi nhớ tâm ý của các chú các bác này. Chờ sau này cha khỏi rồi, lại đi kiếm tiền trả lại cho bọn họ. ”
An Hoa nghe xong, còn chưa kịp nghĩ đến sổ sách gì thì trong nhà lại có khách.
"Ôi chao, Quốc Cường đáng thương của tôi! Cuối cùng con cũng về nhà..."
Tiếng gào thét thê lương vang vọng cả một phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ này của nhà họ An. An Hoa ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bà lão tóc xám trắng, xương gò má cao vυ"t từ cửa sắt nhỏ vẫn đang mở rộng chen vào, bộ dáng đau khổ vạn phần.