Mà trong ba người bọn họ, còn có một em bé ba tuổi, cho nên khẩu phần ăn của nhà họ An từ trước đến nay đều không thiếu.
Như vậy gia đình cũng không cần phải tiêu tiền nhiều, nhưng tại sao không tiết kiệm được nhiều, chủ yếu là do lúc hai người nhà họ An thời trẻ vẫn chưa có con, đã cho người của đại đội Hồng Miên mượn không ít tiền, đại đội Hồng Miên là quê hương của hai vợ chồng nhà An.
Cả đại đội, có khoảng mười mấy hộ thiếu tiền nhà họ An. Mặc dù một nhà năm đồng, mười đồng, số tiền rất ít, nhưng kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, càng huống chi đây là tiền nợ.
Nhiều người thiếu như vậy, cộng các tiền nợ lại với nhau số tiền lên đến gần ba trăm đồng. Đương nhiên, trong đó thiếu nhiều nhất chính là An Quốc Phú người em ruột của nhà họ An.
Cũng vì lý do này, lần này An Hoa chuẩn bị đổi phương pháp tới đòi nợ. May là vợ chồng An Quốc Cường không phải là ngốc đến ngây thơ, tất cả những người vay tiền, mượn một đồng, cũng phải viết giấy nợ, có giấy nợ thì rất nhiều việc cũng dễ giải quyết hơn.
Xe lắc lư hơn hai tiếng đồng hồ mới đến công xã Hồng Sơn.
An Hoa xách một chiếc túi nhỏ vải bố, đi trên đường chính của công xã Hồng Sơn.
Công trình kiến trúc của công xã bên này khác biệt rất lớn so với trong thành thị. Trên đường chính này, bao gồm cả phòng làm việc công xã, phòng khám, cung tiêu xã, bưu điện, tiệm cơm quốc doanh, những thứ này là cơ sở hạ tầng cần thiết cho cuộc sống. Ngoài kiến trúc trên đường lớn còn có hai tầng bên ngoài, những nơi khác đều là nhà ngói.
An Hoa mua hai cái bánh bao ở tiệm cơm quốc doanh lót bụng, vươn tay xoa hai má, rồi chuẩn bị đi làm việc.
Theo trí nhớ, sau khi tìm được máy kéo An Hoa không tốn nhiều lời đã ngồi xe đi.
Trong xe máy kéo, ngoại trừ cô, toàn bộ đều là người dân của đại đội Hồng Miên. Những người dân này cứ năm ba bữa lại đến công xã mua kim tiêm đường muối, đều là ngồi máy kéo của đại đội.
Người trên xe kéo không quen biết An Hoa, cho nên tạm thời không ai bắt chuyện với cô, mấy người phụ nữ bên này chỉ lén lút nhìn An Hoa mấy lần thì đã bắt đầu nói chuyện phiếm của bọn họ.
An Hoa dựng tai lên nghe, rất nhanh, đã nghe thấy tin tức có ích cho mình.
Quả nhiên, cô đoán không sai, hai cha con An Quốc Phú và An Kim đang ở sau lưng giở trò quỷ.
“Mẹ Đại Trụ, Hồ Ái Đệ đó nói An Quốc Phú nhà bà ta sắp đi thành phố làm tài xế rồi sao?”
“Còn không phải sao. Hôm nay lúc tôi ra ngoài, còn nghe nói đợi sau khi An Quốc Phú nhận được giấy thông báo, còn mở tiệc ở trong thôn chúc mừng này!”
Những người phụ nữ này tuy không quá hiểu rõ nguyên nhân vì sao An Quốc Phú từ một nông dân già cạo lương thực lại trở thành tài xế xe tải trong thành phố. Nhưng mà, không ảnh hưởng gì đến sự ngưỡng mộ đố kỵ ghen ghét của bọn họ.
Sau khi mẹ Đại Trụ thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Những người nhỏ tuổi như mấy người, đừng ngưỡng mộ cái tên đầu đường xó chợ như An Quốc Phú đấy, nhà bọn họ như vậy là muốn ép chết An Quốc Cường. Nếu không, tại sao lại lợi dụng lúc An Quốc Cường xảy ra chuyện đi giành công việc của ông ấy. Nếu không phải con dâu của em dâu của em gái tôi thân thiết với con gái nhà An Quốc Phú, tôi còn thật sự không biết ông già An Quốc Phú đó vô liêm sỉ như vậy!”