Chương 15

Cô nháy mắt với đội trưởng Tôn, ý bảo ông ấy đừng mở miệng phản bác lời nói của An Kim.

“Vậy tôi gặp hai người ở đây, thật sự quá trùng hợp rồi.” An Hoa nói, lại đi vài bước về phía cha con An Quốc Phú, sau đó giống như phát hiện ra chuyện gì tốt, cô kinh ngạc thốt ra: “Ôi chao! Chú, anh họ, sao hai người khách sáo như vậy, lại mang nhiều đồ tốt đến tặng cha cháu thế này! Cử chỉ An Hoa nhanh nhẹn mở túi urê đặt ở trên bàn làm việc của Tôn Hải ra.

Khá lắm! Túi urê giản dị bẩn thỉu, bên trong giấu một túi gạo nếp và bánh quế hoa được gói bằng giấy kraft, một túi đường nâu in dấu đỏ, một bao thuốc lá Chienmen, một hộp sữa mạch nha, còn có một miếng thịt ba chỉ bọc trong giấy dầu, An Hoa không nhịn được lấy tay nhéo, lập tức tay đầy dầu, mắt thường nhìn thấy đoán chắc nặng một cân.

Chậc chậc! An Hoa thật sự khâm phục cha con trước mặt.

Anh cả và bác cả ruột nhà mình bị tai nạn xe, đến thăm người ốm là người lao động thì chỉ tặng túi khoai lang không đáng một xu, lúc này ngược lại tặng cho người ngoài như đội trưởng Tôn món quà nặng như vậy, xem ra đã kiên quyết muốn dành vị trí kia cho bằng được, nếu không sẽ không nhiệt tình với đội trưởng Tôn như vậy.

Chỉ là họ đã đánh giá thấp tính cách không a dua nịnh bợ của đội trưởng Tôn.

An Hoa đoán rằng, lúc này đội trưởng Tôn không đá thẳng đuổi cha con này ra ngoài đã là nể mặt An Quốc Cường rồi.

Trong nhà vì chuyện An Quốc Cường xảy ra tai nạn xe đã không dám lấy chút tiền tiết kiệm còn lại ra tiêu, sợ sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Gần đây, một ngày mỗi người chỉ có thể ăn một quả trứng để bồi bổ cơ thể, An Hoa từ lúc xuyên không đến đây thật sự chưa từng được ăn một miếng thịt nào, nhưng bây giờ miếng thịt ba chỉ béo ngậy kia, hì hì, sắp nhảy đến bát nhà họ An bọn họ rồi! “Tiểu Hoa, cháu là một cô gái, đừng không hiểu chuyện, nhiều đồ tốt thế này cũng không phải là tặng cha cháu.”

Tuy bình thường An Quốc Phú láu cá, nhưng nhìn thấy An Hoa mở túi ra, lại nghe thấy câu nói kia của cô, ông ta tự nhiên không nhịn được nhăn trán, lập tức buột miệng trách móc.

An Hoa không hề sợ ông chú tham lam này, sau khi nghe An Quốc Phú nói xong, ánh mắt cô hơi nheo lại, bắp thịt trên mặt cũng cau chặt, miệng ngập ngừng ấp úng hỏi: “Chú, vừa rồi không phải chú nói đến thăm cha cháu ư? Sao lúc này chú lại nói quà này không phải tặng cho cha cháu chứ.”

Sau đó, cô vỗ đầu mình như thể cô đã tỉnh ngộ: “Cháu hiểu rồi. Chú cầm nhiều đồ như vậy chạy đến văn phòng bác Tôn, chú đây là… muốn… tặng… quà… cho bác ấy!!”

Vừa nghe hai chữ tặng quà, Tôn Hải lập tức không chịu nổi nữa, phải biết rằng vị trí này của ông ấy nếu nhận lễ vật không rõ nguồn gốc sẽ bị phê phán, đương nhiên tặng quà cũng không thoát được.

Cũng may, Tôn Hải vẫn luôn im lặng từ sau khi An Hoa đến, bây giờ ông ấy đại khái biết được ý của cô nên đã lập tức phối hợp lắc đầu: “Chuyện đó không có khả năng, bác không có giao tình với chú và anh họ cháu, sao họ có thể tặng quà cho bác được?”

An Quốc Phú vừa nghe những lời này, lập tức giậm chân: “Sao không…”

Những lời sau còn chưa nói ra đã bị tay của An Kim bịt lại, chỉ thấy trên mặt An Kim vẫn là dáng vẻ thật thà chất phác, hơn nữa đoán chắc là bởi vì cảm xúc dâng trào mà khuôn mặt hơi đỏ, xem ra có vẻ như rất xấu hổ.