Chương 5

"Tên của hệ thống tôi là Hài Hòa, mục tiêu của tôi là biến ký chủ thành một thanh niên gương mẫu chịu khó, chịu khổ, theo Năm chú ý - Bốn đẹp - Ba nhiệt tình yêu thương*! Chúng ta sẽ cùng nhau phát huy giá trị quan hạch tâm!"

Năm chú ý bao gồm chú ý văn minh, lịch sự, sạch sẽ, trật tự và đạo đức.

Bốn đẹp bao gồm đẹp về tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.

Ba nhiệt tình yêu thương bao gồm yêu thương tổ quốc, yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa và yêu thương Đảng Cộng sản Trung Hoa.

Kiều Nhiễm Nhiễm: ....

Ban đầu cô tưởng mình có được bàn tay vàng, nhưng ngay lập tức những lời của hệ thống đã làm cô choáng váng, mắt hoa lên.

Cải tạo tôi ư?

Chịu khó chịu khổ?

Kiều Nhiễm Nhiễm, người được nuông chiều từ nhỏ, xuyên không vào một thể xác yếu ớt hơn, không khỏi thầm than: Cái này thật sự là đang làm khó dễ tôi!

Cô biết rõ bản thân mình là người như thế nào.

Chịu khó chịu khổ không liên quan gì đến cô.

Vui vẻ là điều quan trọng nhất đối với cô.

Bất ngờ bị đưa đến nơi này, cô đã không còn muốn nói gì.

Trong một thời đại khổ cực như vậy, Kiều Nhiễm Nhiễm thậm chí không còn muốn sống, lại còn biết mình phải tham gia cải tạo.

Cô ngay lập tức cảm thấy, có lẽ mình nên chết đi cho xong, có thể sẽ trở lại thế giới cũ.

"Tôi chọn cái chết!"

"Do ký chủ từ chối nhiệm vụ được giao, hệ thống sẽ ngắt kết nối, chuyển giao cho hệ thống "Tận thế cầu sinh" tiếp nhận."

"Đếm ngược mười giây bắt đầu ngắt kết nối."

"Mười!"

"Chín!"

"Tám!"

Đệt!?

Đang làm trò gì thế này?

Cái này còn có thể thay đổi được sao?

"Hai!"

"Chờ đã!" Kiều Nhiễm Nhiễm vội vã giơ tay, tức giận hét lên: "Tôi đồng ý cải tạo!"

"Đinh! Hệ thống cải tạo đã mở."

"Phù ~"

Kiều Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập thình thịch như vừa chạy xong một cuộc đua một trăm mét.

Cảm giác quá kí©h thí©ɧ!

Suýt nữa thì cô đã bị ném sang thế giới tận thế rồi!!

Trong khoảnh khắc này, Kiều Nhiễm Nhiễm muốn phát biểu một loạt ý kiến sắc bén, nhưng nhớ lại cái hệ thống tàn nhẫn ấy, cô lại nuốt ngược lời vào trong.

Cảm giác nghẹn ngào như có một dòng máu đang kẹt cứng trong l*иg ngực, suýt chút nữa thì trào ra ngoài.

Không ngờ rằng cô lại bị dồn đến tình thế bị ép buộc đến thế này.

Nhưng nếu so sánh với cảnh tận thế cầu sinh, thì thời đại hiện tại dù có nghèo khó một chút, cũng an toàn hơn nhiều.

Không phải cái chết là đáng sợ, điều đáng sợ là phải đối mặt với sự tuyệt vọng không lối thoát.

Chỉ nghe cái tên "Tận thế cầu sinh" thôi cũng đủ khiến cô rùng mình sợ hãi.

Kiều Nhiễm Nhiễm biết rõ bản thân mình như thế nào.

Chỉ là cải tạo ở thời đại này thôi mà cô đã cảm thấy không chịu nổi, nếu bị ném vào tận thế thì chẳng phải còn khốn khổ hơn?

Điều quan trọng nhất là, nếu đó là thế giới đầy xác sống thì sao?

Cô không muốn bị xé xác và ăn sống đâu!

Không phải là chịu khó chịu khổ, năm chú ý bốn đẹp ư?

Cô làm được!

Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi tự nhủ.

Cô thử cử động chân tay, phát hiện cơ thể mình đã phục hồi sức lực từ lúc nào không hay.

Kiều Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Cô không thể ở đây lâu hơn, cần phải mau chóng rời đi.

Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng, dù chân hơi run, cô vẫn cố gắng bước ra khỏi cửa.

Khi bước ra khỏi ngôi nhà, nhìn thấy những mái nhà tranh và tường đất xen kẽ nhau không xa, cô không khỏi giật mình.

Cô biết rằng thời này nghèo khó, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô vẫn cảm thấy choáng váng.

Khi Kiều Nhiễm Nhiễm bước vào thôn, cô nhận ra rằng những cái nhìn thoáng qua trước đây không đáng sợ bằng việc chứng kiến tận mắt.