Chương 46: Cảm ơn anh

Có dám chọc giận cô không?

Ít nhất Lý Vĩnh Hồng không dám, xúc động bán đứng người trong nguy cơ lúc ấy đã sớm bị chó ăn.

Cô ta sợ nên không dám có hành động nhỏ.

Lại Tam Nhi lại không biết tính toán như vậy, anh ta còn muốn dựa vào một cô vợ mang theo một lượng lớn của hồi môn tới cửa.

Anh ta vui vẻ tính toán chờ đưa người đến tay, để ở nhà nuôi vài năm.

Cùng lắm thì anh ta lấy tiền lăn lộn với quả phụ nhỏ trước, chờ diện mạo cô gái nhỏ đàng hoàng lại sinh con thêm hương khói cho anh ta.

Vì thế anh ta không thấy có động tĩnh gì thì điên cuồng đi tìm Lý Vĩnh Hồng, bảo cô ta nhanh chóng nghĩ cách lôi người ra, trong lúc đó không tránh khỏi việc ăn đậu hũ.

Lý Vĩnh Hồng vẫn luôn tìm cớ từ chối, Lại Tam Nhi không biết, trắng trợn đi tới cửa khu nhà thanh niên trí thức chặn người.

Lý Vĩnh Hồng bị dọa gần chết, sau đó Triệu Mỹ Lệ trở về, cô ta vội vàng làm chó liếʍ chân nên quên chuyện kia ra sau đầu.

Kết quả Lại Tam Nhi chờ một tháng, vất vả lắm mới tìm được cơ hội bắt người, lại bị đánh một trận.

Lại có đồng chí giải phóng quân bức cung, khổ không thể tả.

Đối tượng giải quân phóng, làm cho cả người anh ta tê dại không thể nhúc nhích, khẳng định là vũ khí bí mật của quốc gia, anh ta không thể trêu vào.

Lại Tam Nhihéo rũ trên mặt đất như một bãi bùn nhão, cả người đau nhức không có chỗ nào tốt, hai cánh tay được tháo ra rũ thõng xuống.

Giờ phút này trong lòng anh ta rất hận tiện nhân Lý Vĩnh Hồng kia! Đồ nói dối!

Nếu như không phải cô ta nói dối anh ta, anh ta làm sao có thể xui xẻo gặp phải kẻ khó chơi này!

Tất cả đều là do con khốn đó!

Trong miệng Lại Tam Nhi hừ hừ nguyền rủa không ngừng.

Bành Kính Nghiệp hỏi xong thì vỗ vỗ tay, ném người sang một bên, hỏi Giang Thu Nguyệt ở phía sau anh nghe hoàn toàn quá trình.

"Cô sẽ làm gì với anh ta? Mạng chắc chắn phải giữ lại cho anh ta", Anh nhấn mạnh.

Thật sự là do lúc ban đầu nhìn thấy cô gái nhỏ hạ tử thủ quá bưu hãn ngoan độc kia, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.

Mềm mại lại còn đủ hương vị!

Ánh mắt Bành Kính Nghiệp không thể tránh khỏi đảo qua người cô gái nhỏ trước mắt, phát hiện cô so với lần đầu gặp mặt càng mập hơn chút.

Khí sắc khỏe mạnh hồng nhuận, càng đẹp hơn.

Trách không được bị người ta ghen ghét và ngấp nghé, con ngươi Bành Kính Nghiệp lóe lên, dời tầm mắt.

Giang Thu Nguyệt cúi đầu trầm tư, không phát hiện.

Cô nghĩ Bành Kính Nghiệp là chiến sĩ quân giải phóng, có thể đưa ra thủ đoạn bức cung người khác ra, cũng đã là rất khoan dung biến chuyển theo tình hình rồi.

Nếu lại yêu cầu một ít chuyện trả thù tàn nhẫn hoặc là diệt khẩu linh tinh, người này khẳng định không cho phép.

Giống như hiện đại đưa người đến đồn cảnh sát càng không được, làm người địa phương thì nói không chừng anh ta đi vào vài ngày là có thể đi ra, thanh danh của cô đến lúc đó lại bị hủy.

Vốn định cắt đứt chân thứ ba của anh ta, xem sau này anh ta còn bắt nạt phụ nữ thế nào.

Nhưng nhìn Bành Kính Nghiệp ngồi xổm trên mặt đất mặc đồ quân nhân chính trực, cô không dám nói ra tính toán hèn mọn kia.

"Đánh gãy một chân của anh ta, khiến cho anh ta nhớ lâu." Cuối cùng Giang Thu Nguyệt nói.

Về phần một thủ phạm khác, cô có ý nghĩ riêng, dù sao cũng phải để cho bọn họ chó cắn chó một miệng đầy lông, đều bị giáo huấn.

Lòng người một khi tàn nhẫn, ngay cả chính mình cũng sợ hãi.

Nghe được sẽ đánh gãy chân, Lại Tam Nhi ô ô xoay người như một con sâu, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

Bành Kính Nghiệp đứng lên, giày quân đội giẫm lên bắp chân phải của Lại Tam Nhi, dùng lực dậm chân, rắc rắc một tiếng.

Lại Tam Nhi a a hô to, đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cho đến khi ngất đi.

Xử lý người xong, Bành Kính Nghiệp nhìn Giang Thu Nguyệt một cái, dặn dò cô không có việc gì đừng một mình đến nơi hẻo lánh.

Giang Thu Nguyệt không biết tại sao anh lại đến nơi này, không dám hỏi.

Thấy anh đi đến một cái cây, cầm theo một vài con gà rừng và thỏ, đi đến đưa cho cô hai bụi nấm.

Anh thấy cô nhìn chằm chằm vào con vật hoang dã, nghĩ rằng cô muốn, "Thứ này không thể cho em, tôi sử dụng đá để gϊếŧ chúng, em không dễ dàng đối phó.”

Giang Thu Nguyệt thu hồi ánh mắt, cô chỉ nhìn chứ không muốn gì.

Thật sự quá nhạy bén, không hổ là lính.

"Đi nhanh đi, người tìm cô tới rồi." Bành Kính Nghiệp nhét nấm vào tay cô nhắc nhở.

Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng hô của Phương Vệ Đông.

Giang Thu Nguyệt gật gật đầu, "Cảm ơn anh." Đã xuất hiện khi cô phạm sai lầm lớn.

"Xem như trả lại tình cảm túi bánh bao kia của cô."

Dứt lời, anh xoay người thân thủ cường tráng vọt vào núi rừng, vài ba lần đã không thấy đâu.