Chương 40: Vậy đây là một mối quan hệ lộn xộ.

Lưu Ái Anh nói xong liếc mắt nhìn tiểu thư khuê các Triệu Mỹ Lệ, vẻ mặt đắc ý so với chính cô ấy có bộ dáng xinh đẹp còn vui vẻ hơn.

Để cô ấy xem, đồng chí Giang đẹp hơn thì Triệu Mỹ Lệ có vẻ mặt nhăn nhó thế nào!

Triệu Mỹ Lệ thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm mặt mặt của Giang Thu Nguyệt, ngắm nhìn quần áo trên người cô, không biết thở phào nhẹ nhõm hay là thế nào, xoay người không để ý tới người khác.

Giang Thu Nguyệt thoát khỏi tay Lưu Ái Anh, đứng lên đi ra ngoài lấy nước.

Cô có ngu xuẩn đến đâu cũng có thể thấy được Lưu Ái Anh đang lấy cô làm súng để nhắm vào Triệu Mỹ Lệ.

Tuy rằng quan hệ tốt với người trước, nhưng cô sẽ không ngốc nghếch để cho người khác lấy cô làm đao.

Ân oán giữa hai người, Giang Thu Nguyệt không có ý định tham dự.

Trong phòng còn lại hai người đối chọi gay gắt, Lưu Ái Anh tính tình kém, không nhịn được lên tiếng trước.

"Ai, đồng chí Triệu thật sự là không có phúc, khu nhà thanh niên trí thức lúc trước vừa mới ăn thịt rắn, rất thơm đó, đều là nhờ phúc của đồng chí Liễu Hòa Bình."

Lưu Ái Anh phun ra một chữ cuối cùng, dư quang chú ý, quả nhiên thấy Triệu Mỹ Lệ hơi dừng lại.

Hừ lạnh một tiếng, cô ấy cố ý kéo dài một lát không nói, khi đối phương không kiềm chế được thái độ đoan chính nhìn về phía cô ấy mới tiếp tục.

Trên mặt Lưu Ái Anh lộ ra ý cười trào phúng, "Nói đến cũng là đồng chí Liễu xui xẻo, sao lại hẹn hò với người khác vào đúng bên tổ rắn, cô gái nhỏ Thúy Hoa ở trong ngực anh ta sợ tới mức không nhẹ. ”

Gương trang điểm "keng" đổ lên hộp gỗ run rẩy.

Triệu Mỹ Lệ một tay cầm lược, một tay gắt gao chống ở mép rương, sắc mặt khó coi.

Tâm tư của cô ta đã sớm không còn chỗ che giấu ở trước mặt Lưu Ái Anh.

Giờ phút này trong phòng không có người khác, cô ta cũng bất chấp che dấu thất thố.

"Bọn họ thật sự ở cùng một chỗ?!"

Hai mắt Triệu Mỹ Lệ nhanh chóng phiếm hồng, con ngươi như thu thủy không dám tin nhìn về phía Lưu Ái Anh.

Lưu Ái Anh bị bộ dáng này của cô ta làm sợ hãi, ai ai kêu bảo cô ta đừng khóc.

Bằng không để cho người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng Lưu Ái Anh cô ấy bắt nạt người.

"Tôi không nói dối, lúc ấy vẫn là do tôi và đồng chí Giang cứu đôi uyên ương hoang dã này, sau đó rất nhiều người cũng nhìn thấy, Liễu Hòa Bình đến bây giờ vẫn còn nằm ở nhà dưỡng thương."

Mẹ Liễu Hòa Bình cầm gậy đánh uyên ương, tất cả mọi chuyện còn sắp trở thành trò đùa trong thôn.

Lưu Ái Anh liếc mắt nhìn, nhìn bộ dáng Triệu Mỹ Lệ muốn khóc nhưng không khóc, so với tư thái không để người vào trong mắt vừa rồi thoải mái hơn nhiều.

Chậc, tuy nói xuất thân tư bản thành phần gia đình không tốt, nhưng cũng là một mình đại mỹ nhân, bên cạnh cũng không phải không có hộ hoa sứ giả.

Thế nào mà lại coi trọng mặt tráng Liễu Hòa Bình hoa tâm kia?

Lưu Ái Anh nghĩ đến thân thể như con gà trụi lông của Liễu Hòa Bình, so với Triệu Hướng Đông khung xương lớn.

Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?

Triệu Mỹ Lệ không khóc, chỉ là trong lòng càng thêm khổ.

Cô ta thật sự không tin những lời Lưu Ái Anh bà tám nói, trong lòng lại mơ hồ biết tám phần là thật.

Người nọ không phải vẫn luôn thanh phong lãng nguyệt thân thể sạch sẽ sao?

Sao cô ta rời đi không bao lâu, anh ta đã đồng tình biệt tình?

Triệu Mỹ Dực cúi đầu lau mắt, xõa tóc dài chuẩn bị hỏi rõ ràng.

Hai chiếc rương lớn mang theo bị cô ta ném xuống đất, không kịp dọn dẹp.

Cô ta không thể chờ đợi chạy ra ngoài, giày da nhỏ đạp trên mặt đất bùn.

Tiếng vang ảm đạm, không giống như mặt đất gạch xanh.

Lưu Ái Anh vốn chỉ muốn chọc cô ta tức giận, thông báo trước cho cô ta một tiếng.

Xem như cho cô ta sáng mắt ra, đừng để tên mặt trắng lừa gạt nữa.

Không nghĩ tới người ta phản ứng lớn như vậy, trực tiếp xách váy chạy ra ngoài.

Không phải là đến nhà người ta tìm người đối chất đấy chứ?

Ôi chao, náo loạn lớn còn không phải là con gái chịu thiệt?!

Lưu Ái Anh ngẫm lại có hơi tê dại da đầu.

Cọ cọ chạy ra cửa gọi Triệu Hướng Đông, bảo anh ta nhanh chóng đuổi theo.

Nữ thanh niên trí thức dung mạo xinh đẹp ở nông thôn quá hấp dẫn ánh mắt, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện, không thể không đề phòng.

Triệu Hướng Đông vẫn luôn chú ý động tĩnh tây gian, khi Triệu Mỹ Lệ chạy ra đã đuổi theo.

Động tác cơ trí quen thuộc, khác ngày thường trầm mặc nhát gan, Giang Thu Nguyệt nhìn mà giật mày.

Hỏi Lưu Ái Anh đang dậm chân, "Bọn họ đây là..." Lang quân hữu ý thϊếp vô tình?

Triệu Hướng Đông thích Triệu Mỹ Lệ, việc này quá dễ từ hành động của anh ta nhìn ra.

Nhưng Triệu Mỹ Lệ thì sao, để Giang Thu Nguyệt xem ra, cô ta chưa chắc sẽ động tâm với một người đàn ông nhát gan yếu đuối.

Hơn nữa trước đó Lưu Ái Anh không phải còn tiết lộ Triệu Mỹ Lệ có liên quan đến Liễu Hòa Bình sao?

Vậy đây là một mối quan hệ lộn xộn.