Chương 3: Không gian

Về phần cuộc sống mới này, Giang Thu Nguyệt không bài xích nhưng cũng không phải vui mừng lắm, dù sao đây cũng là thời đại rung chuyển đặc thù, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, cố gắng sống thật tốt.

Trong thời gian cô suy nghĩ, ánh sáng trong căn phòng nhỏ ngày càng tối, chắc trời bên ngoài đã tối.

Cửa gỗ nhỏ ‘chi’ một tiếng bị đẩy ra, một đứa nhỏ gầy gò rụt đầu rụt đầu dò xét, đối diện với tầm mắt dò xét của Giang Thu Nguyệt.

"Chị ba?" Là một trong hai em trai sinh đôi của nguyên chủ, Tiểu Tứ Giang Đông Khởi.

Cậu năm nay mười tuổi, thoạt nhìn không có khí sắc sáp vàng như những đứa nhỏ bên ngoài khác, đây đã là bộ dáng được nuôi rất tốt trong mắt mọi người, Giang Thu Nguyệt nhìn lại thấy như đứa nhỏ bảy tám tuổi suy dinh dưỡng kiếp trước.

Đứa nhỏ kia rụt rè mò vào, tựa vào đầu giường, "Chị ba, em, nguyện ý đi, em đi là chị có thể ở nhà đi học." Nói xong đôi mắt tràn ngập ngây thơ sáng lấp lánh lại không nỡ nhìn cô.

Giang Thu Nguyệt đối với cậu nhóc này có loại cảm giác thân thiết tự nhiên, sờ sờ đầu cậu hỏi, "Ai nói cho em biết?" Đứa nhỏ còn quá nhỏ, trong nhà sẽ không cho bọn họ biết.

Giang Đông Khởi ngẩng đầu len lén nhìn cô một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Cả nhà đều gạt chúng em, em lại không ngốc, vừa nhìn đã nhận ra, Tiểu Cường cách vách mỗi ngày đều ầm ĩ.”

"Chị ba, em không phải nói chị." Cậu bịt miệng rồi ngẩng đầu lên, hối tiếc xin lỗi.

"Chị biết." Giang Thu Nguyệt vỗ vỗ đầu cậu, thở dài nói, "Em còn nhỏ có thể làm gì, chị đi còn có cơ hội trở về, em đi thì sẽ không về được.”

"A!" Giang Đông Khởi hoảng sợ, cậu cho rằng đi nông thôn chỉ là lao động làm việc, sao vừa nghe chị cậu nói lại khiến người ta sợ hãi như vậy.

Sau một khắc cậu lại đỏ hốc mắt, cảm thấy chị ba vì cả nhà mà phải chịu tội lớn, thương tâm tới muốn khóc.

Giang Thu Nguyệt vừa thấy tình huống này đã không khỏi nghẹn lại, nói thật cô không phải hù dọa đứa nhỏ, thanh niên trí thức ăn không no mặc không ấm còn phải làm công việc đồng áng, tiền đồ vô vọng, không biết ngày trở về, chỉ riêng tra tấn tinh thần cũng đã có thể khiến những thanh niên trí thức không thể thoát ra, huống chi là đứa nhỏ.

Mắt thấy cậu nhóc này sắp khóc ra, Giang Thu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó ánh mắt cứng đờ, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên, may mắn trong phòng đã không còn ánh sáng, không khiến Giang Đông Khởi nhìn ra sự dị thường của cô.

Cô xoay tay đột nhiên lấy ra viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, lột giấy nhét kẹo vào miệng cậu bé, thành công chặn nước mắt sắp vỡ đê trùng kích.

"Ôi, chị ba?" Giang Đông Khởi ngậm khối đường sững sờ dừng lại, sau khi nếm được vị ngọt, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng, "Thật ngọt!”

"Đi đi, đừng suy nghĩ lung tung, chị thu thập chút sẽ đi ra ngoài." Giang Thu Nguyệt bảo đứa nhỏ đi ra ngoài, cô chuẩn bị tính toán mới để đối mặt với người nhà.

"Vâng vâng " Giang Đông Khởi ngậm khối kẹo gật đầu như nghiền hành, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, còn không quên bưng bát men còn dư lại chút canh mì.

Đứa nhỏ kia hiểu chuyện đáng yêu, không giống như những đứa trẻ nghịch ngợm hiện đại được nuông chiều không biết trời cao đất dày.

Giang Thu Nguyệt cả người hư thoát căn bản đứng không vững, chén canh mì vừa rồi căn bản không có bao nhiêu dầu mỡ, cô đành phải một tay chống cửa không cho người khác tùy tiện tiến vào, một tay lật một tay lấy ra một hộp ống tiêm glucose, khẩn cấp bổ sung năng lượng.

Giang Thu Nguyệt có một không gian nhỏ, ngoại trừ chính cô thì không ai biết.

Cụ thể xuất hiện thế nào cô cũng không rõ ràng lắm, chỉ là sau một ngày làm việc đột nhiên phát hiện ý thức của cô có thể chạm tới chỗ nhỏ đó, đại khái bằng kích thước một căn phòng tiêu chẩn, không gian vuông vức tương tự như dị thứ nguyên trong truyện tinh tế mở ra.