Chương 14: Gian nhà

Trên cánh đồng một phen cảnh tượng lao động náo nhiệt bận rộn, khu nhà thanh niên trí thức quả thật yên tĩnh, mọi người đều xuống đất kiếm công điểm.

Mấy gian nhà nền đất nằm sát con đường nhỏ ven thôn, lung lay sắp đổ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, cũng may mái nhà bằng ngói đất chứ không phải cỏ tranh, bằng không đến mùa đông phải sống thế nào đây.

Cậu nhóc đưa bọn họ tới chỉ tay qua, nói cho bọn họ biết nơi này chính là khu nhà thanh niên trí thức, sau này bọn họ ở đây.

Giang Thu Nguyệt và Lâm Văn Thanh liếc nhau, lại nhìn nhà nền đất thấp bé cũ kỹ như phòng kho, không nói gì ngưng nghẹn.

Nhìn nhà đội trưởng là phòng gạch xanh còn tưởng rằng khu nhà thanh niên trí thức ít nhất cũng là làm bằng gạch, kết quả lại như vậy.

Với hoàn cảnh sống và điều kiện ban đầu của hai người, sống trong loại nhà này quả thực khó có thể tưởng tượng được.

Có lẽ là ánh mắt ghét bỏ của hai người quá rõ ràng, một cậu nhóc khác đặt túi lục quân ở trong sân, nhe răng cười.

"Ai, điều kiện thôn chúng em vẫn còn tốt, hai nhà gạch ngói lớn là do đội trưởng và bí thư có bản lĩnh xây dựng, còn lại đều là bùn đất, so với thôn bên cạnh phải ở chuồng lợn chuồng trâu còn tốt hơn."

Lâm Văn Thanh vừa nghe đã phản ứng lại, lau mặt lập tức chuyển thành khuôn mặt tươi cười, đưa thuốc lá cho mấy người hỗ trợ, nói mấy câu đã trở thành anh em tốt.

Đám người đi rồi, anh ta chạy đến trước mặt Giang Thu Nguyệt thổn thức nói, "Hôm nay đúng là ngày tốn kém, nơi này sao lại thế này, có thể ở không?”

Giang Thu Nguyệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói có thể ở là có thể ở, thanh niên trí thức lúc trước không phải đã ở rồi sao, chỉ là không biết chia phòng thế nào, bọn họ còn phải chờ người về.

Dù sao cũng phải chú ý trước sau, tùy tiện xông vào sẽ có ấn tượng không tốt.

Lâm Văn Thanh là người không dễ chịu thiệt cũng hay để ý, cô có thể nhìn ra, anh ta xem như năng lực nhưng mắt lại nhỏ.

Từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá phượng hoàng ném cho anh ta, đó là thứ bà Giang chuẩn bị cho cô dùng để chuẩn bị, bị cô đưa vào đặt ở một góc khác trong không gian.

Lâm Văn Thanh cười tủm tỉm nhận lấy, vừa thấy nhãn hiệu ánh mắt sáng lên, xoay xoay sờ sờ xong nhét vào trong túi, nói to kiếm lời.

Khu nhà thanh niên trí thức ngoại trừ phòng ốc làm bằng đất bùn, bên cạnh sân nhỏ có thêm đống bùn đất, phía trên cắm đầy cành cây xem như làm tường viện.

Hơn nữa phòng này, thật ra chỉ có bốn gian rưỡi, trong đó hai gian một trái một phải là cửa gỗ có khóa lớn.

Trên cửa sổ dán tờ báo cũ bịt kín, Lâm Văn Thanh đành phải bám vào khe hở cửa nhìn vào trong, phát hiện hẳn chia ra nam nữ để ở.

Hai gian còn lại nhỏ ở một bên, bên cạnh phòng chính, một là phòng bếp, một phòng giống như phòng kho để nông cụ linh tinh.

Còn có nửa gian hoàn toàn là túp lều nhỏ dán vào phòng chính, không biết để làm gì.

Mà bãi đất trống trước nhà là một mảnh đất rau nhỏ, rau xanh và tỏi xanh vừa mới mọc.

Từ sáng xuống xe chỉnh đốn đến bây giờ, mặt trời chiếu xuống, đã đến trưa.

Hai người mỗi người tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi một lát, ngoài sân có mấy nam nữ thanh niên khiêng cuốc sắt đi tới.

"Yo, có người mới tới."

Một đám người từ xa đã nhìn thấy trong sân khu nhà thanh niên trí thức có người, vào cửa nhìn kỹ quả nhiên là người mới tới.

Có người lập tức oán giận, "Lúc này người mới còn đến là muốn chết đói chúng ta à!”

Giang Thu Nguyệt nhìn nữ sinh cắt đầu học sinh càu nhàu, khoảng hai mươi tuổi, quần màu xám áo vải màu lam, ở trong đám người lộ vóc dáng rất gầy, diện mạo nhỏ nhắn.

Khi cô quan sát những người này, Lâm Văn Thanh đã tiếp lời với người đi đầu.

Người đại diện khu nhà thanh niên trí thức là một nam đồng chí thoạt nhìn đã ba mươi tuổi, tự xưng họ Trần tên là Trung Hoa.

Đồng chí Trần hỏi đơn giản tình hình của hai người mới, bắt đầu phân chia chỗ ở cho họ.

Nam thanh niên trí thức có năm người, đều ở gian phía đông, Lâm Văn Thanh đương nhiên phải theo bọn họ ở đó, chen chúc hơi chật chội.

Nữ thanh niên trí thức chỉ có ba người, hơn nữa thêm Giang Thu Nguyệt thì tổng cộng có bốn người, ở gian phía tây, so với nam sinh bên kia ở sáu người một phòng thì tốt hơn một chút.

Buổi trưa bọn họ tan làm ăn cơm, buổi chiều còn phải xuống ruộng làm việc, cũng hoan nghênh nhân khẩu mới tới, về phần trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào thì không thể biết được.

Hôm nay đến phiên Trần Trung Hoa đứng bếp nấu cơm, anh ta nhìn hai người mới tới gặp khó khăn.

Khẩu phần lương thực của mọi người mỗi ngày đã định ra rõ, ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu cũng chỉ có một ít như vậy, bằng không không chịu được tới lần chia lương thực lần sau.

Hai khẩu phần ăn của người mới đến phỏng chừng phải đến buổi tối mới có thể lấy được, hoặc tính từ ngày mai.