Chương 11: Trên Tàu

Giang Thu Nguyệt quay đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào, chiến sĩ nhỏ ngồi bên cạnh đã đổi thành một người thanh niên cũng mặc quân phục màu cỏ xanh.

Hai mắt anh rất sáng, thâm thúy giống như con lai, ngũ quan lập thể, mái tóc ngắn sảng khoái hào phóng, bộ dáng chừng hai mươi tuổi.

Bàn tay to lại đưa về phía trước, Giang Thu Nguyệt lại nhìn anh, nhận viên kẹo hoa quả kia, "Cám ơn.”

Có lẽ anh nhìn thấy cô say xe khó chịu, nên đưa kẹo trái cây cho cô để giảm bớt, phòng ngừa cô nôn mửa làm bẩn toa xe.

"Không cần khách khí." Người nọ cười cười, khuôn mặt lạnh lùng tựa như băng lạnh đột nhiên nứt ra, thoáng qua rồi biến mất.

Giang Thu Nguyệt dưới ánh mắt chăm chú của anh lột ra giấy kẹo mỏng manh, bỏ viên kẹo vuông vào trong miệng, thầm nghĩ: Răng thật trắng!

Vị cam chua ngọt tràn ngập vị giác, Giang Thu Nguyệt lúc này mới có thời gian rảnh rỗi quan sát tình huống chung quanh.

Ngồi đối diện là một cô gái lớn tuổi, sắc mặt là màu vàng sẫm do suy dinh dưỡng thường xuyên, bím tóc thật dài đặt ở hai bên bả vai, lông mày nhỏ mắt nhỏ, mặc áo sơ mi bông, đang ôm túi vải đất mở cửa sổ thông gió.

Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông mặc áo khoác, phía dưới áo sơ mi màu xanh lá cây là phối với một chiếc quần kèn màu xám, có hơi cay mắt, mái tóc không ngắn còn bôi những thứ nghi là keo xịt tóc, nhìn qua đầu đầy dầu.

Mấu chốt là anh ta so với cô gái có bím tóc ngược bên cạnh cũng không đẹp bằng, còn rất tự luyến để một quyển sách thơ trên đùi ưỡn ẹo.

Ánh mắt Giang Thu Nguyệt quan sát quá rõ ràng, người bên cạnh cô không biết là cố ý hay vô tình, lúc giơ tay lên khuỷu tay đυ.ng phải cánh tay cô, trước khi Giang Thu Nguyệt phát hiện nhìn lại đã dời tầm mắt.

Nội thất được bố trí đơn giản hơn so với xe lửa hiện đại, ghế ngồi, bàn rất nhỏ, cửa sổ có thể mở ra, nhưng không có rèm cửa sổ.

Lối đi rất hẹp, còn có người mới lên xe vào ban đêm đang tìm chỗ trống để hành lý, hành khách cơ bản đều là thanh thiếu niên khoảng mười bảy mười tám.

Sau khi tàu tăng tốc, có nhân viên tàu đến toa tàu này để đóng cửa sổ lại, tiếp theo kiểm tra vé.

Vị trí của bọn họ gần cửa xe, nhân viên tàu nói xong không đến một lát đã đến lượt bọn họ, Giang Thu Nguyệt đưa thư giới thiệu chứng minh và vé xe qua, thấy người bên cạnh đưa tới một quyển sổ nhỏ màu xanh biếc.

Giang Thu Nguyệt nhìn về phía anh, đối diện với đôi mắt đen khi đối phương nhạy cảm nhìn qua.

Giang Thu Nguyệt quay tầm mắt lại, vốn tưởng rằng đối phương cũng là thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn giống như cô, nhưng khi nhìn loại giấy tờ tùy thân kia, rõ ràng không phải cùng loại người.

Sau khi nhân viên tàu rời đi, không khí toa tàu trở nên sôi động hơn, người ngồi cùng chỗ bắt đầu chào hỏi tự giới thiệu, phần lớn đều là bạn bè cùng trang lứa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nói mấy câu đã quen thuộc hơn.

Chỗ bọn họ là cô gái tóc thô đi đầu nói, "Chúng ta tự giới thiệu trước nhé?” Cô ấy vuốt thuận theo mái tóc, nâng cổ họng bắt đầu giới thiệu bản thân mình.

"Xin chào các bạn, tôi tên là Vương Hiểu Hồng, đến từ khu nhà thuộc nhà máy dệt Hồng Nhật, sẽ đi tới đại đội Trường Hà Liễu Gia Loan." Nói xong hai con mắt nhỏ chớp chớp nhìn về phía Giang Thu Nguyệt.

Giang Thu Nguyệt dựa theo phương thức của cô ấy giới thiệu ngắn gọn về bản thân, "Tôi tên là Giang Thu Nguyệt, đến từ khu nhà thuộc đoàn văn công Tây Thành, đến đại đội Thanh Sơn Liễu Gia Loan.”

Dựa theo trình tự thì cô nói xong nên đến người bên cạnh, nhưng người đàn ông dầu mỡ lúc này lại rất tích cực, tiếp lời nói của cô cao giọng nói, "Vậy tôi nói vè tôi nhé, tôi tên là Lâm Văn Thanh, đến từ phía đông Bắc Kinh, đi tới Liễu Gia Loan, chúng ta đều cùng một địa điểm, trên đường vừa vặn có thể nói chuyện giải sầu, đến lúc đó tôi đọc mấy bài thơ của chủ tịch cho các người, hun đúc tu dưỡng tâm tình thế nào, ha ha.”