Chương 7: Cha Các Con Có Chuyện Muốn Nói

Lâm Châu Nhi đang phát ngốc vì sao vừa rồi Lâm Nhị Hạ cười khủng bố với mình như vậy, nghe những lời này vội vàng mở miệng:

“Ông bà nội, hai người làm việc nên ăn trứng gà, cháu không cần ăn.”

Đối với Lâm Châu Nhi mà nói, trứng gà gần như là mỗi ngày đều có thể ăn, cô ấy đã sớm ăn ngấy, chẳng qua mẹ cô ấy vẫn luôn ép cô ấy ăn.

Ăn cơm tối thu dọn bát đũa xong, các nhà đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi nhưng ông cụ và bà cụ vẫn ngồi yên không di chuyển.

“Đi vội vã làm gì, ngồi xuống, cha các con có chuyện muốn nói.”

Trong màn đêm lấp lánh vô số ánh sao, ánh trăng sáng trong không thể chiếu rõ biểu cảm trên mặt mọi người, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ là vì chuyện giữa trưa Lâm Nhị Hạ ầm ĩ một trận, còn có chuyện cơm tối nữa, chắc chắn là phải nói rõ chuyện này.

Lâm Vĩnh Thuận xoa cằm, ngay sau đó kéo Triệu Lan Hoa đầu tàu gương mẫu ngồi xuống, đại phòng và nhị phòng cũng lần lượt ngồi xuống theo.

Ông cụ không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:

“Trong lòng các con cũng biết rõ, gọi các con là vì chuyện học cấp 3 của nhóc năm, chuyện này lão tam con nghĩ thế nào?”

Giọng nói trầm thấp của ông cụ truyền đến, Lâm Vĩnh Thuận cúi đầu suy nghĩ một lát:

“Cha, cha là người có kiến thức, nếu không đã không để bốn anh em chúng con còn có đám tiểu bối đọc sách. Chẳng qua đám bọn con có người học tiếp, có người không học tiếp được, nhưng nhà chúng ta có được cuộc sống như hiện giờ vẫn là dựa vào ánh mắt lâu dài của cha.”

Những lời này của Lâm Vĩnh Thuận nói rất chân thành, không giống dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước của ông ấy, nhưng những lời này thực sự nói đến trong lòng ông cụ.

Đại đội này có người nào không phục ông ấy, có mắt nhìn xa, có thể bồi dưỡng ra hai công nhân.



Cháu trai cả làm tài xế của đội vận chuyển ở huyện thành, con gái út thì gả đến huyện thành, làm công nhân ở xưởng đồ hộp.

Công việc này là con gái út tìm được trước khi kết hôn, nếu không đã không tìm được con rể ở huyện thành.

Lâm Vĩnh Thuận tiếp tục nói:

“Nhóc năm là không cam lòng, nếu con bé không thi đỗ cấp 3 thì thôi, hay là con bé không muốn đi học giống như ba anh em chúng con.

Nhưng mà con bé thực sự rất muốn đi học, nếu không đã không làm ầm ĩ một trận như thế.”

“Lúc trước nhà chúng ta nghèo đến mức không xu dính túi, còn đi vay tiền cho em gái út học cấp 3, cho nên em gái út mới có cuộc sống khiến mỗi người đều hâm mộ như hiện giờ. Nhóc năm cũng chỉ muốn học tập cô của con bé, sau này cũng có năng lực giúp đỡ trong nhà.”

Trần Thị nghe con thứ ba nhắc tới con gái út, cho dù những người khác không thấy được biểu cảm của bà ta cũng có thể biết được lúc này bà ta vô cùng kiêu ngạo.

Con gái út chẳng những tự mình tìm được công việc, trông cũng đẹp, gả cũng tốt, còn hiếu thuận.

Mỗi lần con gái út trở về đều có thể khiến người trong thôn hâm mộ muốn chết, làng trên xóm dưới không có người nào so được với con gái của bà ta.

Chẳng qua nhóc năm muốn học cô út của mình, thực sự là kém xa vạn dặm.

Lâm Nhị Hạ kinh ngạc nhìn về phía cha cô, không nghĩ tới thường ngày cha cô cà lơ phất phơ, còn có thể nói ra được những lời có chiều sâu như thế, đồng thời còn cào đến chỗ ngứa của ông cụ và bà cụ, cũng tìm được lý do rất tốt cho cô.

Nhưng mà cha cô nói không sai một chút nào, cô thấy mỗi lần cô út tới đều xách theo túi lớn túi nhỏ, mình thì mặc quần áo sợi tổng hợp, đi giày da bóng loáng nước miếng đã sắp chảy ra.