Chương 50: Dựa Vào Cái Gì Bắt Chúng Ta Làm

Mặt trời dần ngả về tây cũng không lưu tình, gió nhè nhẹ thổi không đi nóng bức của tháng 9, trong cỏ dại có nhiều côn trùng bay loạn khiến người ta bực bội, bên cạnh còn có nữ sinh bị con rết và côn trùng to trong bụi cỏ dọa sợ đến mức kêu to.

Mồ hôi dần chảy đầy mặt, trên mặt cũng có thêm chút ửng đỏ, động tác trong tay không còn có lực như lúc đầu, thời gian thỉnh thoảng đứng dậy đấm eo càng lúc càng dài.

Cuối cùng nữ sinh mập mạp, cũng chính là Vương Cao Lệ không chịu nổi, ném xẻng lên mặt cỏ dại, nhìn đôi tay đỏ bừng của mình.

“Công việc này làm kiểu gì thế, tay đau đến đỏ bừng, trời còn nóng như vậy, căn bản không phải việc người làm mà.”

Thẩm Tiêu Tuyết ở bên cạnh đội mũ đội đầu, mồ hôi không khiến cô ấy mất đi nhan sắc, trái lại thêm một chút kiều diễm.

Cô ấy đi đến một bên cầm cốc nước của hai người, không nói gì đưa một cốc đưa cho Vương Cao Lệ, Vương Cao Lệ hầm hừ nhận lấy.

Bên kia Tạ Tiểu Liên cũng ở một bên phụ họa:

“Nhiều công việc như vậy vừa khổ vừa mệt, dựa vào cái gì bắt chúng ta làm?

Công việc này tôi làm cả chiều cũng chưa chắc đã xong, cơm tối đều không được ăn.”

Nói một lát đôi mắt còn có nước mắt.



Vương Cao Lệ nhìn Tạ Tiểu Liên làm bộ làm tịch, dùng cốc nước chắn đi bĩu môi.

Ngay sau đó đặt cốc nước xuống, quay đầu nhìn một vòng xung quanh.

Mọi người đều làm rất nhanh, nhưng nhanh nhất vẫn là Lâm Nhị Hạ, khu chia cho cô đã làm xong một phần ba, lúc này mới hơn nửa tiếng.

Đôi mắt của Vương Cao Lệ khẽ đảo, nhấc chân bước qua cỏ dại, từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhị Hạ.

“Bạn học này, cô giúp tôi và Tiểu Tuyết cắt cỏ, tôi cho cô kẹo sữa thế nào?”

Cô ấy biết người nhà quê một năm không được ăn kẹo mấy lần, càng đừng nói kẹo sữa.

Lâm Nhị Hạ nhân lúc nghỉ tạm ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, chỉ thấy được cái cằm của cô ấy.

Đúng là nguyên liệu thật, giàu đến chảy mỡ, nhưng mà đầu óc không được bình thường lắm.

Nói rõ ràng như vậy còn không phải là đầu cơ trục lợi sao, người xung quanh đều nghe thấy được, có người thậm chí đặt dụng cụ nhìn về bên này, đợi xem náo nhiệt.

Còn không đợi Lâm Nhị Hạ mở miệng, Hứa Như đứng dậy lớn tiếng nói.



“Trường học bảo chúng ta lao động, không chỉ vì cắt cỏ, càng khiến chúng ta thể nghiệm được vất vả của lao động, thể nghiệm nhân dân lao động không dễ dàng gì, càng cổ vũ chúng ta sau này dùng lao động tham dự xây dựng quốc gia, chúng ta vẫn luôn kêu khẩu hiệu ‘lao động là vinh quang’.

Mà không phải như cô giở chút thông minh lười biếng, cô cần phải làm xong hết công việc trong tay cô, hôm nay tôi sẽ luôn giám sát cô. Nếu cô không hoàn thành, cô cứ luôn ở đây đi, khi nào hoàn thành khi đó về nhà.”

Hứa Như nói hết câu xong thì trừng Vương Cao Lệ một cái, thuận tiện nhìn một vòng xung quanh.

Bị khí thế của Hứa Như bức bách, người xung quanh vội vàng cúi đầu làm việc.

Lâm Châu Nhi ở sát bên cạnh cũng nghe thấy, liếc mắt nhìn Hứa Như một cái, lại nhìn bên Lâm Nhị Hạ một cái, sau đó lại cúi đầu nắm chặt thời gian làm việc.

Nhưng mà cái xẻng của cô ấy rỉ sắt nghiêm trọng, chỉ có thể dùng lực mạnh hơn mới được, cho nên thỉnh thoảng cô ấy phải vung tay phải.

Lâm Nhị Hạ nhìn Vương Cao Lệ vẻ mặt khó chịu trước mặt, lúc này còn không phục à, đúng là lời nào cũng dám nói ra ngoài.

Nếu như có người cố tình nắm lấy chuyện này, đều có thể khiến cô ấy có tên tuổi tiểu thư nhà tư bản.

Tuy Hứa Như nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng là vì tốt cho cô ấy.

Vương Cao Lệ không rõ, nhưng có người hiểu rõ.