Chương 31: Ăn Thịt

Trần Thị vừa thấy thế thì cầm lấy đĩa trước mặt, ba miếng dư lại hai miếng gắp cho Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây, miếng còn lại cho Lâm Châu Nhi.

Lâm Hồng Anh không muốn: “Mẹ, mẹ đừng để ý đến hai đứa bé, thường ngày hai đứa không thiếu, mẹ ăn nhiều một chút đi.”

Lần này Trần Thị không nghe lời cô ấy, quay đầu nhìn Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây đầy từ ái nói:

“Tiểu Đông và Tiểu Tây nhanh ăn đi, đừng nghe lời mẹ cháu.”

Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây đều cười thẹn thùng gật đầu.

Tuy không còn vịt quay nhưng vẫn còn hai món thịt khác, chẳng qua không nhiều lắm.

Kế tiếp đến lượt Lâm Ngọc Bảo phát huy, đừng nhìn tay cậu bé nhỏ, nhưng thấy thịt trong cà tím thì gắp rất chuẩn.

Rất nhanh hành động của Lâm Ngọc Bảo khiến Trần Thị xem thường:

“Tiểu Bảo, cháu làm gì thế, chỉ chọn thịt ăn, những người khác còn được ăn hay không? Trong bát của cháu đã có không ít, nhanh ăn đi, nếu không bà lấy hết thịt trong bát cháu.”

Lâm Ngọc Bảo nhanh chóng bảo vệ bát mình, chớp mắt nói: “Bà nội, cháu phải gắp thịt cho cha cháu, cha không ăn được bao nhiêu, cha cháu nói làm việc quá mệt mỏi, cần phải bồi bổ nhiều.”

Lâm Nhị Hạ quay đầu nhìn cha cô ăn thịt còn nhanh hơn những người khác, hơn nữa nghĩ tới cha cô gần đây đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, sao cô cảm thấy làn da lại trắng hơn một chút, lại so với mình, không so sánh thì không có tổn thương.

Lâm Vĩnh Thuận nhân lúc này nhai hết thịt, vẻ mặt cảm động ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Bảo:

“Vẫn là con trai cưng của cha thương cha, ô ô ô… Cha gắp thịt cho con, con ăn nhiều một chút, trưởng thành mới cao lớn vạm vỡ sau này hiếu thuận cha.”

Sau khi nói xong thì gắp hai miếng thịt mỡ vào bát nhỏ vốn đã đầy thịt của Lâm Ngọc Bảo, Lâm Ngọc Bảo quay đầu lại lại gắp đồ ăn vào trong bát cha cậu bé.

“Cha, cha cũng ăn đi.”



Tình cảm của hai cha con giống như có thể cảm động trời đất, những người khác đều không nhịn được nhìn hai cha con, không nghĩ tới con trai nhà lão tam còn ít tuổi đã hiếu thuận như vậy.

Chẳng qua bọn họ không chú ý tới thịt trong cà tím càng ngày càng ít, Lâm Nhị Hạ nhanh chóng ăn cơm, cô đã nhận thấy được nguy hiểm sắp giáng xuống trước tiên.

Quả nhiên tiếng rít gào của Trần Thị truyền đến:

“Lão tam, đồ vô lại dạy hư con trai con này, nhanh dẫn theo con trai con cút đi cho mẹ, đừng ép mẹ đánh con.”

Trần Thị không rảnh lo Lâm Hồng Anh ở bên cạnh, thực sự là Lâm Vĩnh Thuận khiến người ta quá tức giận.

Mọi người bị tiếng rít gào của Trần Thị làm cho hoàn hồn, vừa nhìn cà tím trên bàn, ừm, thịt đâu?

Đảo qua một vòng nhìn, ồ, ở trong bát của lão tam và Tiểu Bảo, lão tam này đúng là gian trá, ăn một bữa cơm còn dương đông kích tây.

Vẫn là mẹ bọn họ lợi hại vạch trần quỷ kế của lão tam, động tác tay của bọn họ lại nhanh hơn, chậm một chút cà tím cũng không còn, dù sao hôm nay cà tím cũng dính chút thịt.

Lâm Vĩnh Thuận cười hi hi ha ha: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con trai cũng hiếu thuận mẹ, mẹ cũng ăn thịt đi.”

Sau khi nói xong thì đứng dậy gắp một miếng thịt đặt vào bát Trần Thị, Trần Thị nhìn miếng thịt bị ông ấy cắn một miếng, cuối cùng không nhịn được ném đũa về phía Lâm Vĩnh Thuận.

“Lão tam, đồ không hiếu thuận như con cút cho mẹ.”

Lâm Vĩnh Thuận đã dự đoán được động tác của Trần Thị, vô cùng nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát, thở ngắn than dài:

“Mẹ à, nếu mẹ không muốn ăn thì thôi, vì sao còn đánh con trai? Mẹ cũng không thể nói con không hiếu thuận được, con muốn hiếu thuận mẹ nhưng mà mẹ không cần đấy chứ.”

Ông ấy quay đầu nhìn Lâm Ngọc Bảo đang vùi đầu ăn: “Bảo à, còn không nhanh nhặt đũa trên đất lên, rửa sạch đưa cho bà nội con, hiếu thuận bà nội con.”