Chương 29: Cô Út

Thím Thúy Nga lắc đầu đáng tiếc, Lâm Vĩnh Thuận là người giảo hoạt nhất, sinh ba đứa con gái lại thành thật muốn chết, chẳng lẽ thực sự ứng với câu nói “tre xấu chưa hẳn không thể mọc ra măng tốt”.

Lâm Ái Liên nhìn Lâm Nhị Hạ dùng sức cắm xẻng vào trong đất, sau đó dùng chân đạp mạnh hai cái, đôi tay lại dùng lực đẩy, đất ướt nhẹp được đẩy lên, Lâm Ái Liên lại dùng cào cào trái phải, đất trở nên tơi ra.

“Chị thực sự không vội trở về à?” Lâm Ái Liên hỏi.

“Gấp làm gì, làm xong việc lại đi, cô út chị tới có lẽ là vì chuyện Tết Trung Thu tới thăm ông bà nội, đồ ăn ngon mang tới đã sớm bị bà nội chị giấu đi.

Hơn nữa chị cũng hiểu rõ tính cách của cô út, nhưng mà năm nay cô út đi Tết Trung Thu hơi sớm.”

Đối với cô út, Lâm Nhị Hạ vẫn có mấy phần hảo cảm, bởi vì cô út đối xử bình đẳng với đám tiểu bối bọn họ.

Tiền mừng tuổi ăn tết, bình thường khi tới không chỉ mang đồ ăn ngon cho bọn họ, có đôi khi còn lén cho bọn họ tiền tiêu vặt, cho nên cô út rất được hoan nghênh trong lòng đám nhóc Lâm gia.

Khi Lâm Nhị Hạ kết thúc công việc về đến nhà, thì thấy phía dưới lều xe góc sân phía Tây có một chiếc xe đạp, đây là bảo bối, trong thôn bọn họ chỉ có hai chiếc, trong đó một chiếc là của thôn.

Phía dưới cây ngô đồng là một đám người vây quanh hai người, trong đó một người đương nhiên là Trần Thị, khi nói chuyện cười không khép được miệng.

Một người khác là cô út Lâm Hồng Anh, tóc Hồ Lan đúng tiêu chuẩn, tóc ngắn nồng đậm để sau tai, lộ ra mày kiếm anh khí, mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, càng tràn ngập tinh thần.

Lâm Nhị Hạ xem như biết rõ vì sao Lâm Đại Dũng và Trần Thị sủng ái cô út như vậy, không chỉ là con gái duy nhất, vừa nhìn gương mặt của cô út là nhì ra được bóng dáng của Lâm Đại Dũng, còn có thể nhìn ra dấu vết của Trần Thị, quả thực là tập hợp hết ưu điểm của bọn họ.

Tuy cô út đã hơn 30 tuổi, nhưng nhìn chỉ hai tám hai chín.

Nhìn mái tóc đen bóng của cô út, lại nhìn mái tóc dài sắp đến hông nhưng vàng khô của mình, không thể so.



Lâm Hồng Anh cũng nhìn thấy Lâm Nhị Hạ, đứng dậy cười nói với cô: “Nhị Hạ, mau rửa tay đi, chỉ đợi cháu thôi, con mèo nhỏ thèm ăn Ngọc Bảo đã sớm không đợi kịp ăn đồ hộp.”

Trần Thị ở một bên bĩu môi, nhưng không mở miệng ngăn cản.

Lâm Hồng Anh đi làm ở xưởng đồ hộp, cho nên mỗi lần cô ấy tới đều mang đồ hộp, đây cũng là món ăn mỗi đứa bé thích nhất, chua chua ngọt ngọt, quả thực là hương vị tuyệt vời.

Lâm Ngọc Bảo an tĩnh ngồi ở một bên khẽ đảo mắt, nghe thấy lời cô út nói cậu bé còn cười ngây ngô.

Lâm Nhị Hạ không từ chối: “Vâng ạ, cô út, dượng không tới ạ?”

“Nhà máy của dượng cháu bận việc, cô dẫn hai em họ cháu tới. Nhanh, Thượng Đông, Thượng Tây, còn không nhanh chào chị họ.”

Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây là hai con trai nhà cô út, một đứa 13 tuổi, một đứa 10 tuổi.

Hai đứa đứng ở đó tuy có chút trầm mặc nhưng rất lễ phép, gọi Lâm Nhị Hạ chị họ.

Đương nhiên là Lâm Nhị Hạ vui vẻ đáp một tiếng.

Bên kia Lâm Ngọc Bảo được cô út đồng ý thì chạy nhanh như một cơn gió đến nhà chính, phía sau còn có Lâm Ngọc Trạch, rất nhanh hai đứa bé mỗi đứa ôm một hộp đồ hộp đi ra.

Một hộp đào vàng, một hộp quýt, đều là trái cây không thường thấy.

Tuy bên bọn họ cũng trồng trái cây, nhưng phần lớn đều là táo và lê, chỉ có một ít đào nhưng là đào lông.