Translator: Y Na Thố Thố
Mọi người lặng lẽ thở dài, loại bài xích đối với những đứa trẻ loại hắc ngũ lúc trước cũng biến mất, ngược lại bọn họ cảm thấy, nếu bình thường mình quan tâm chú ý nhiều một chút, có lẽ bọn trẻ sẽ không vì một chút đồ ăn mà mạo hiểm như vậy, dù sao Phòng Lễ Hi cũng là một đứa bé hiểu chuyện.
Bình thường đứa trẻ này cũng không chạy nhảy chơi đùa như điên khắp nơi, còn rất cưng chiều hai cô em nhỏ, đi khắp mọi nơi tìm kiếm thức ăn, trong phiên chợ cũng thường xuyên có bóng dáng nhỏ bé của bọn chúng. Chỉ là bọn chúng càng ngày càng gầy đi, vóc dáng cũng không gia tăng thêm chút nào.
Rõ ràng Phòng Viên làm việc rất vất vả để kiếm công điểm, nhưng một nhà bốn miệng người vẫn áo rách quần manh, không được ăn no mặc ấm.
Màn đêm dần dần bao phủ khắp nơi, cảnh tượng xung quanh đều được phủ lên một tấm màn xanh đen.
Thôn dân xung quanh đi tới đi lui, Nhϊếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi cũng tham gia vào đội cứu hộ, năm người đàn ông không ngừng hô hấp nhân tạo và xoa bóp tim ngoài l*иg ngực cho Phòng Lễ Hi, hoàn toàn không từ bỏ, luân phiên lặp lại các động tác nhàm chán, mỗi một động tác đều dựa theo sức mạnh và tốc độ nói của cô, không ai dám có chút qua loa đối phó nào.
Hai cô bé bị khản giọng gần như không nói lên lời, nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục thì thầm nói chuyện như cũ, đột nhiên Phòng Tụng Ngôn sửng sốt một chút, không dám tin nhìn về phía bàn tay anh trai mình đang nắm.
Có thể vài giây đã trôi qua, cũng có thể là nửa tiếng đã trôi qua, bàn tay không quá to, tràn đầy những vết chai sần, nứt nẻ lại thực sự cử động trở lại.
"Cha, chị ơi, động đậy rồi, tay của anh trai con động đậy rồi! Thật đấy, con đã nhìn thấy hai lần rồi." Phòng Tụng Ngôn kinh ngạc cố gắng hét lên dù sắp hụt hơi.
Những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía tay của Phòng Lễ Hi.
Phòng Viên và An Tri Thu liếc nhìn nhau, động tác trên tay vẫn không ngừng, tiếp tục tiến hành, nhưng dư quang của bọn họ cũng đều khóa trên hai cánh tay của Phòng Lễ Hi.
Không để mọi người đợi lâu, tay của Phòng Lễ Hi thực sự động đậy hai lần, sau đó cậu bé ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Phòng Viên, cả người không nhịn được run rẩy nói: "Cha, con…"
"Con trai ngoan." Phòng Viên ôm chầm lấy cậu bé vào trong lòng, nghe được tiếng rêи ɾỉ của con trai thì vội vàng nhẹ ty hơn, giọng nói nghẹn ngào: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
"Lục Tử cậu đi lấy xe đi, chúng ta đưa đứa nhỏ đến bệnh viện thị trấn nhìn xem." Trưởng thôn lập tức lên tiếng nói.
Trong đám người có một bà lão gào ầm lên: "Con út à, con không đáng chết, nếu mà gặp được thanh niên trí thức Tiểu An sớm hơn, chắc bây giờ con cũng lấy vợ sinh con rồi…"
Một người bắt đầu khóc, ngay lập tức có nhiều người khác cũng lau nước mắt gào theo. Không cần nghĩ cũng biết người thân của bọn họ bị chết đuối, thế nhưng lại chẳng ai biết những biện pháp cứu hộ cơ bản nhất, chỉ biết trơ mắt nhìn người yêu quý mất đi. Tâm trạng mọi người nửa vui nửa buồn.
Xe bò rất nhanh được lái tới, Phòng Viên nhìn An Tri Hạ một cái thật sâu, nặng nề mở miệng nói: "Cảm ơn." Sau đó ôm đứa nhỏ ngồi lên xe bò.
An Tri Hạ giữ hai cô gái nhỏ đang định đi theo lại, lắc đầu: "Anh đưa Phòng Lễ Hi đến bệnh viện đi, để tôi trông hai cô bé cho."
Dứt lời, cô lén đưa cho anh trai một xấp tiền: "Anh, anh đi theo đi."
"Ừm, được, người tỉnh lại là không sao rồi, em đưa hai đứa nhỏ về ăn chút gì ngon, ngủ một giấc, ngày mai bọn anh sẽ quay về." An Tri Thu cất tiền đi, xoa đầu hai đứa bé gái.
Phòng Viên nhìn về phía hai đứa con gái: "Ngoan ngoãn nghe lời dì, cha và anh trai sẽ sớm trở về."
Nhìn hai anh em nhà họ An, cuối cùng trên mặt anh ta cũng kéo ra một nụ cười rất nhạt, chôn tất cả những lời cảm kích vào trong lòng.
"Được rồi, đến bệnh viện quan trọng hơn." An Tri Thu vỗ vỗ bờ vai anh ta.
Đang nói chuyện, trưởng thôn cũng đưa ra một tờ giấy chứng minh, vợ trưởng thôn thì gói ghém chăn ga gối đệm, quần áo và thức ăn. Sau khi một nửa người trong thôn tiễn bọn họ đi, ai nấy cũng vây quanh An Tri Hạ tò mò hỏi thăm.
"Thanh niên trí thức Tiểu An, cô biết khám bệnh sao?"
"Thanh niên trí thức Tiểu An, cha tôi nằm trên giường nửa năm rồi, cô xem thử xem có cách nào chữa khỏi không?"