Translator: Y Na Thố Thố
An Tri Hạ vội vàng gọi Phí Tranh đến, bảo cô ấy dập lửa trong bếp, hỏi vị trí rõ ràng của đứa trẻ ở đâu rồi kéo anh trai chạy đến bờ sông.
"Hạ Hạ, em đừng vội vàng, để anh đi trước nhìn xem." An Tri Thu chân dài chạy cực nhanh, hai ba bước liền biến mất ở ngoài ngõ nhỏ.
An Tri Hạ không dám chậm trễ, tiếp tục cắn răng chạy theo.
Ở thôn Hà Đường có một con sông bao quanh, mặt sông rộng lớn, dòng nước có hơi chảy xiết, cho nên dù mùa đông nước sông có đóng băng, người ta cũng không dám tùy tiện giẫm lên, sợ băng đóng không đủ dày mà rơi xuống nước. Chỉ có một số đứa trẻ ham chơi, liều lĩnh phớt lờ lời can ngăn của người lớn lén ra sông đυ.c băng bắt cá, năm nào cũng xảy ra tai nạn.
Đến khi cô chạy đến mức sắp tắt thở, cuối cùng cũng thấy đám đông xếp thành một đống.
An Tri Hạ ôm eo nín thở chạy lại: "Tránh ra, mau tránh ra."
Bọn chúng đều là những đứa trẻ mới lớn, nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng tránh đường.
An Tri Thu toàn thân ướt sũng, trong tay ôm một cậu bé tái nhợt nhắm mắt lại, hai cô bé đang ôm một chân của cậu bé, khóc đến mức sắp tắt thở.
Thấy em gái đến, anh lắc đầu với vẻ mặt khó coi, nhỏ giọng chua chát mở miệng nói: "Khi anh đến, nước vẫn còn sủi bọt, nhưng sau khi được cứu lên thì thằng bé đã không còn thở nữa."
Ngưu Vương lúng túng đứng ở một bên, tự trách mình: "Thật xin lỗi, chị Tri Hạ…"
Có nói nhiều bao nhiêu cũng không thể cứu lại mạng người đã mất nữa.
An Tri Hạ nghiến răng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng dạy anh trai cách sơ cứu đuối nước mà mấy ngày nay mình đã học thuộc lòng bảy tám lần. Dọn sạch cặn bã trong miệng và mũi, đẩy nước ra ngoài, hô hấp nhân tạo, xoa bóp tim ngoài l*иg ngực, hết lần này đến lần khác.
An Tri Thu mệt mỏi, Dương Quýnh nghe tin vội chạy đến hô hấp nhân tạo và xoa bóp ngoài tim.
"Quên đi thôi, đứa nhỏ này không cứu được nữa rồi." Đã hơn nửa canh giờ, người trong thôn kéo đến càng ngày càng nhiều, thấy bọn họ vẫn còn kiên trì muốn cứu, có người không nhịn được nhỏ giọng mở miệng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, đã qua thời gian dài như vậy rồi..."
Có mấy nàng dâu, bà thím mắt đỏ hoe quay lưng lại không nỡ nhìn: "Đứa nhỏ này đã chịu khổ nhiều rồi, bây giờ ra đi, biết đâu có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn."
"Tiếp tục." An Tri Hạ nhìn chằm chằm vào Phòng Lễ Hi đang nằm thẳng trên mặt đất, cắn răng không hé miệng nói: "Bây giờ vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc, rất nhiều người phải đã hồi phục sau khi được sơ cứu liên tục mấy canh giờ."
An Tri Thu ủng hộ em gái vô điều kiện, thấy Dương Quýnh đã bắt đầu kiệt sức, anh tiếp tục thay phiên nhau hô hấp nhân tạo và xoa bóp l*иg ngực ngoài tim cứu sống cậu bé.
Lúc Phòng Viên chạy tới, một người đàn ông cao hơn một mét tám bước chân lảo đảo, hốc mắt gần như muốn nứt ra, bi thương cùng tuyệt vọng lên đến cực điểm, đập mạnh nắm đấm xuống mặt đất đầy sỏi đá, máu tươi lập tức phun ra.
An Tri Hạ lúc này đã bình tĩnh trở lại: "Đồng chí Phòng, con nhỏ vẫn còn đang chờ được anh cứu đấy. Chúng ta không thể dễ dàng bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng."
Thấy ánh mắt Phòng Viên đã loé sáng trở lại, cô mới cẩn thận miêu tả chi tiết các biện pháp giải cứu cho anh ta nghe.
Phòng Viên rửa sạch qua vết thương một chút, sau đó thay thế An Tri Thu, làm từng bước đều vô cùng thành thục.
Hai cô bé không ngừng nói chuyện với anh trai, giọng nói khàn khàn non nớt khiến những người lớn nghe được phải cắn môi bật khóc, nước mắt ròng ròng.
Sau khi cứu trợ hết lần này đến lần khác, không ai còn lên tiếng nói chuyện nữa, tất cả đều thầm cầu nguyện cho một phép màu xảy ra. Nhưng mặt trời đã lặn về phía Tây, Phòng Lễ Hi vẫn nhắm nghiền hai mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.