Translator: Y Na Thố Thố
Ngày mười bảy tháng mười hai âm lịch có phiên chợ, hai anh em mua ít thịt, rau khô, cá rồi về sớm.
Buổi trưa, mùi canh cá từ phòng bếp bên cạnh tỏa ra thơm ngát, lỗ tai của An Tri Hạ vểnh lên, đúng là nghe thấy Lưu Nhất Nguyệt nói: "Thanh niên trí thức Kỳ, em cũng quá tốt bụng rồi, mua hết toàn bộ số cá mà đám oắt con loại hắc ngũ bắt được. Em không thấy ánh mắt của mấy bà thím, nàng dâu trong làng sắc như dao, hận không thể cạo sạch lớp da thịt của em à? Một hai lần cũng được, nhưng nếu làm nhiều lần như thế, chỉ sợ em cũng bị người dân trong thôn xa lánh thôi."
"Mấy đứa trẻ đó đáng thương quá, mùa đông cha bọn chúng phải đi khơi thông mương nước tưới tiêu, không thể lo cho bọn chúng được. Dù sao chúng ta cũng cần mua cá ăn Tết, mua của ai chẳng được?"
Trong lòng An Tri Hạ vô cùng tức giận, những đứa trẻ kia cũng quá không hiểu chuyện rồi, lúc trước đã được dặn dò kỹ càng, thế mà sau đó vẫn tiếp tục đập băng bắt cá. Cô phòng bị ngày đêm, cũng không làm gì được nữa! Bây giờ còn tăng thêm lòng tốt giả tạo của nữ chính, rõ ràng cô ta đang âm thầm dùng tiền và thức ăn để giật dây đẩy mấy đứa bé đó vào chỗ chết mà.
Cho dù cô tức giận, cũng không thể bỏ mặc Phòng Lễ Hi thực sự bước vào số phận chết đuối. Đến cùng cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi phải chịu đói rét hàng ngày thì làm sao có thể chịu được sự cám dỗ của tiền bạc chứ?
Cô băm thớt ầm ĩ, thành công thông báo cho phòng bên cạnh cách âm không tốt.
Hai người im lặng, Kỳ Vân Lan mím chặt môi, trong lòng cảm thấy trống rỗng khó hiểu.
Vào tháng mười hai âm lịch, nhiệt độ trong núi càng ngày càng thấp, nước trong vạc cũng đóng một lớp băng dày, An Tri Hạ làm liền một cái nồi bánh bao hai loại lớn, một loại là bánh bao ba nhân gồm thịt lợn, nấm hương và cải trắng, một loại là bánh bao nhân đậu phụ, mật ong và rau củ. Bánh nhân thịt dùng thịt ba chỉ mỡ nạc được nấu chín cắt thành khối vuông, có vị đậm đà dai ngon hơn nhiều so với những chiếc bánh bao nhân thịt lớn mà các tiệm cơm quốc doanh chuyên phục vụ.
Vừa lấy ra khỏi nồi, An Tri Thu đã xuýt xoa cắn hai miếng, bỏ năm cái vào trong cái giỏ nhỏ, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Anh, anh định làm gì đấy?"
Trong căn bếp nhỏ có một bộ bàn ghế ăn cơm, hai anh em đều ăn uống ở đây. Thấy anh rời đi, An Tri Hạ tò mò mở miệng hỏi.
"Mang vào trong phòng ăn, để một số người ngửi được hương vị mà tự ngẫm lại bản thân." Anh nhướng mày cười xấu xa nói, quay người vào phòng, đặt cái giỏ nhỏ lên mặt bàn.
Anh ăn từng miếng lớn, bánh bao ăn kèm tỏi là cách ăn cổ điển nhất của người miền Bắc.
Nhϊếp Nghĩa Xương không có tiền đồ không nhịn được nuốt nước miếng, liếc nhìn những chiếc bánh bao hấp vỏ mỏng nhân nhiều qua khoé mắt, nhìn An Tri Thu ăn ngon lành thơm nức, trong lòng như giấu một con mèo, cào cấu cắn xé khắp nơi.
Hàng Hướng Lỗi bây giờ không còn cảm giác khó chịu nào ngoại trừ đôi mắt hơi sưng đỏ, cổ họng khô rát. Cái mũi đã thông thoáng trở lại, tự nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm của thịt tràn ngập bốn phía, không nhịn được mà đánh trống khua chiêng ầm ĩ với cái bụng của bạn mình.
An Tri Thu nghe được, nhíu mày cười: "Thanh niên trí thức Kỳ nấu canh cá, bỏ bánh bột ngô vào, hầm thêm khoai tây, hình như còn cho ít thịt băm vào nữa, hai người mau đi ăn đi."
Sắc mặt hai người đều không được tốt lắm, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Hôm qua rửa sạch vị giác bằng một đống hơi cay, nhìn thấy những món ăn Kỳ Vân Lan tự làm, cảm thấy vô cùng thiếu nước, mặc dù bị cái bụng đói phản đối nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn cho lắm.
Sau khi ăn xong, An Tri Hạ dùng giấy thấm dầu gói hai cái bánh bao đi ra ngoài.
Trời rất lạnh, nhưng trong thôn vẫn tràn ngập tiếng trẻ con đuổi đánh nhau ầm ĩ. Cô cầm hai chiếc bánh bao hấp, nhìn một hồi rồi vẫy tay với một cậu nhóc choai choai làm vua.
Đứa bé làm vua kia nhìn chung quanh một lượt, sau đó chỉ vào chính mình, thấy An Tri Hạ gật đầu, lập tức cười híp mắt chạy tới: "Chị gái thanh niên trí thức, chị có việc gì ạ?"
"Em tên là gì? Là con nhà ai?" Cô cười nhẹ lấy ra mấy viên kẹo trái cây cứng đưa cho cậu bé.
Đứa trẻ cũng không khách khí, cầm lấy, bóc một viên ra nhét vào trong miệng, còn mấy viên cất vào trong túi như bảo bối: "Em tên là Phương Lập An, biệt hiệu Ngưu Vương. Ông nội em là trưởng thôn!"
Con cháu nhà trưởng thôn?