Translator: Y Na Thố Thố
Chị ta chỉ âm thầm phàn nàn một hai câu, sao An Tri Hạ lại lôi ra nói ầm ĩ như vậy?
"Ừm, em cũng chỉ nghiêm túc thuật lại thôi."
Kỳ Vân Lan vội vàng lên tiếng nói: "Đúng là thanh niên trí thức Trần đã nói đùa một hai câu, nhưng thanh niên trí thức Tiểu An lại ra tay trước. Chuyện này cả hai đều có lỗi."
Lấy thanh danh con gái ra nói đùa, không khác gì cầm dao đâm vào một nhát.
Hàng Hướng Lỗi và Nhϊếp Nghĩa Xương đều không lên tiếng, cuối cùng vẫn là anh cả Tần Đại Bằng đứng ra: "Hai người các cậu cũng thật là, chuyện con gái nhà người ta, các cậu xen vào làm cái gì? Thanh niên trí thức Tiểu An tuy tính tình không tốt nhưng người ta nói có lý lắm."
Hàng Hướng Lỗi mắt sưng mũi đỏ không nói xin lỗi được nữa, tiếp tục ngửa cổ rửa mặt, uống nước vào bụng.
Nhϊếp Nghĩa Xương ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An, thật xin lỗi. Lỗi Tử lúc ở thành phố Thượng Hải đã được rất nhiều nữ đồng chí quấn lấy, có chút phản ứng thái quá. Anh thay mặt cậu ấy xin lỗi em, em xem, cậu ấy cũng bị trừng phạt rồi, chúng ta bỏ qua chuyện này nhé. Sau này vẫn làm đồng chí tốt!"
An Tri Hạ hừ hừ mấy tiếng: "Để tránh việc mấy người coi tôi như nữ đồng chí hám trai, sau này chúng ta hãy giữ khoảng cách ít nhất một mét, như vậy sẽ bớt buồn nôn lẫn nhau."
Mọi người lúng túng rời khỏi địa điểm.
An Tri Thu lôi kéo em gái trở lại căn bếp nhỏ, hỏi thăm tình hình, cũng vô cùng tức giận: "Bọn họ thật sự cho rằng mình là rễ hành, đi đâu cũng được người khác nâng niu sao? Sau này chúng ta sẽ cố gắng không hợp tác với bọn họ nữa, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ tự mình dọn ra ngoài sống."
An Tri Hạ liên tục gật đầu, trong sân có khoảng mười chỗ ở, sau này nhất định sẽ rất ồn ào. Cô có một siêu thị toàn hàng tốt, cũng không thể quang minh chính đại lấy ra dùng.
Trần Tư Khả cả đêm không trở về, nhưng cũng không có ai nhắc tới. Cô ta không còn là trẻ con nữa, phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, tùy hứng cũng nên có mức độ thôi.
Buổi sáng, An Tri Hạ như thường lệ lôi kéo anh trai chạy bộ, lúc trở về thì đυ.ng phải Phòng Viên.
Anh ta cầm một con thỏ đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ, đưa tay về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Cảm ơn thanh niên trí thức Tiểu An, bọn nhỏ rất thích những quyển sách hoài cổ kia, bọn chúng nhất định muốn tôi mang con thỏ đến đổi. Đây là ý tứ của bọn nhỏ, hai người nhận lấy đi, nếu không sẽ hình thành thói quen không làm mà đòi có ăn cho bọn chúng."
Nói đến như vậy rồi, An Tri Thu đành cười nhận lấy: "Mấy cuốn sách nhỏ đó có đáng bao nhiêu tiền đâu? Em gái em nấu ăn rất ngon, khi nào làm xong con thỏ này sẽ mang qua cho nhà anh một bát."
Phòng Viên gật gật đầu, nói thêm vài câu rồi rời đi.
"Anh ấy luôn như vậy sao?" An Tri Hạ chỉ vào Phòng Viên đã đi xa hỏi anh trai.
Lần trước có con đi cùng nên vẻ mặt anh ta dịu dàng hơn một chút.
Giờ phút này trông anh ta giống như một xác không hồn, khiến mọi người cảm thấy không thể tức giận nổi. Sự áp bức ngưng đọng như thực chất kia khiến ngay cả cô cũng buồn bực trong lòng, thở không ra hơi.
An Tri Thu thở dài nói: "Mặc dù anh ấy mới có hai mươi ba tuổi, nhưng đã chứng kiến từng cái chết bi thảm của người thân, bị vợ nhẫn tâm ruồng bỏ, lại còn bị đày đến sống trong chuồng bò ở một ngôi làng nhỏ trên núi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều làm không hết những công việc mệt nhọc bẩn thỉu, để cho bọn nhỏ cũng chịu khổ cùng, không có một chút hi vọng xoay người nào, sao còn có thể làm người bình thường được nữa?"
Cuộc sống như vậy quả thực khiến cho người ta cảm thấy vô vọng, cô nghiêm túc nhìn anh trai mình: "Mặc kệ người khác như thế nào, anh à, chúng ta cũng không thể từ bỏ hy vọng, càng không thể vì hy vọng mà làm trái lương tâm của mình."
Thế nên anh à, anh tuyệt đối đừng có miễn cưỡng lấy con gái trưởng thôn để trở về thành phố, rồi bỏ rơi vợ con trở thành một người đàn ông nhẫn tâm nha!