Translator: Y Na Thố Thố
An Tri Hạ nghe xong tuổi của bọn chúng, đúng là còn lớn hơn hai tuổi so với dự đoán của cô. Ngẫm lại bọn chúng tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu cảnh gia đình sóng gió, sống với cha trong chuồng bò, suốt ngày áo rách quần manh không được ăn no bụng, khó tránh khỏi cơ thể gầy yếu hơn bình thường.
"Chào các em, chị là An Tri Hạ, năm nay mười tám tuổi." Cô cười nói, trên mặt không lộ ra chút thương hại nào, quay người lục lọi hai lần trong rương, lấy ra mấy quyển truyện tranh hoài cổ, chẳng hạn như [Người lính nhỏ], [Bát đường nhỏ bên hồ], [Em bé sắt và bồ câu trắng nhỏ], đây đều là những cuốn sách mang năng lượng tích cực, sẽ không bị người khác nói, cũng thích hợp cho trẻ em đọc, nhận biết chữ, trau dồi lòng yêu nước sâu đậm.
"Đây là quà gặp mặt của chị tặng các em, chị lớn rồi nên không đọc mấy cuốn sách này nữa, nếu như các em không chịu nhận thì chị đành phải bỏ vào bếp lò thôi,lãng phí lắm đó?"
Ba đứa trẻ vui vẻ nhận lấy, ngồi trên mép giường, ghé vào trên bàn trang điểm cùng nhau đọc sách.
Phòng Lễ Hi đọc từng câu từng chữ cho hai cô em gái nghe, cậu bé rất có khả năng trở thành một người dẫn chương trình nhỏ.
An Tri Hạ tiếp tục đan áo len nhung cừu, trong thời gian đó cô cũng làm một bát sữa mạch nha cho ba đứa trẻ, bọn chúng lại từ chối, cuối cùng cô đành phải lấy chuyện cha chúng giúp nhà mình làm việc ra, bọn trẻ mới thả lỏng trong lòng, bưng bát cẩn thận uống sữa một cách vui vẻ.
Sữa mạch nha tinh chất là một thứ xa xỉ trong thời đại này, những người không có tiền sẽ không bao giờ mua được. Hàng hóa thông thường còn chưa được đặt lên kệ ở các hợp tác xã tiếp thị cung ứng, đã bị nội bộ tiêu hóa hết sạch.
Cô giả vờ đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài, nhưng thật ra lại là dùng thần thức kiểm tra đồng hồ trong siêu thị, đã bốn giờ chiều rồi. Cô thu dọn đồ đạc rồi xuống giường, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Phí Tranh vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: "Làm một bữa cơm cho mười mấy người không dễ, hay là để chị giúp em một tay nhé?"
An Tri Hạ cũng không từ chối, cười gật đầu: "Được, một mình em nấu thức ăn, nấu canh, nấu cơm, thật đúng là bận quá không sống nổi."
Ba đứa bé cũng đi theo, Phòng Lễ Hi kéo căng mặt như người lớn vì sợ bị từ chối: "Chị, nếu như chị không để chúng em giúp, thì sau này chúng em cũng không còn mặt mũi nào đi theo cha ăn chực nữa."
"Chị, em biết làm nhiều thứ lắm, rửa rau, nhóm lửa, thổi ống bễ."
"Em có thể đập củ tỏi." Cô bé Phòng Ca Hân nhìn anh chị, cũng toe toét miệng cười nói.
Bọn họ đều đã nói đến nước này, An Tri Hạ chỉ có thể đồng ý, để hai anh em nhóm lửa, đưa cho cô em út một bát bã dầu rắc đường, để cô bé chia cho anh chị mình ăn.
Những người đàn ông không ai lười biếng, tất cả đều chăm chỉ làm việc, trời vừa nhá nhem tối, căn bếp nhỏ đã thành hình, việc còn lại là trải một lớp rơm lên mái nhà, chờ lửa nướng trong hai đến ba tiếng, loại bỏ độ ẩm bên trong, ngày mai là có thể dùng được.
Trưởng thôn cũng chắp tay sau lưng đi sang đây xem vài lần, lại bị An Tri Thu giữ ở lại. Mặc dù Phương Hữu Vi là trưởng thôn nhưng ông ấy rất trung thực công bằng, không muốn lợi dụng người khác nên đã bảo con gái nhỏ đi cùng đến chung vui, về nhà mang một chiếc nồi sắt lớn có hai tai tới. Còn mình thì giúp đỡ làm việc một tay.
Ngoài căn bếp nhỏ, mọi người còn giúp xây chuồng lợn, chuồng gà ở sân sau.
Nụ cười trên mặt trưởng thôn chưa bao giờ tắt, ông ấy thì thầm với An Tri Thu: "Đây mới là cuộc sống này, nếu ở nông thôn chúng ta mà không nuôi gà, vịt, ngỗng hoặc là lợn, không có thịt với trứng giao đến trước mặt thì chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết ăn không biết làm thôi? Bình thường chỉ cần cắt hai nắm cỏ cho ăn, ài, còn ghét bỏ bốc mùi nữa. Đúng là nghèo mà ngu, thế sao lúc ăn thịt với trứng thì không chê đi?"
"Trong thôn của chúng ta không có nhiều hạn chế, chỉ cần đừng quá mức phung phí, tất cả mọi người sẽ nhắm mắt làm ngơ. Cuộc sống của hai anh em các cháu chắc chắn sẽ vô cùng sung túc, khiến người khác ghen tị đỏ mắt đấy!"