Translator: Y Na Thố Thố
Một người đàn ông hít một hơi khói thật sâu, chậm rãi nhả ra: "Về phần bếp lò, ba người chúng tôi hai ba canh giờ là có thể xây xong cho cậu. Nhưng đắp ba mặt tường đất thì có chút khó khăn, bây giờ trời đông giá rét khó đào đất lắm, còn phải ném phôi bùn, phơi khô nữa, nhưng mà có mấy nhà dân chuẩn bị làm nhà đầu xuân, chắc là có thể chia cho cậu một ít gạch đất."
Nhϊếp Nghĩa Xương nghe vậy khoanh ngực lại, cười nói: "Sân nhà chúng ta chật kín người, bảo đảm trước buổi tối nhất định sẽ có bếp mới cho em gái dùng. Cũng không cần cảm ơn cái gì quá đáng, chỉ cần đưa phần thịt hôm qua được chia ra cho em gái xử lý ngon lành, thế là lời lắm rồi."
An Tri Thu cũng không khách khí, mở miệng nói cảm ơn bọn họ trước, sau đó hỏi thăm thông tin của những gia đình kia, để bọn họ xây bếp lò trước, sau đó đến nói với An Tri Hạ rồi ra ngoài.
An Tri Hạ nhanh chóng rót nước, bỏ vào đó một ít đường đỏ, sau đó cho thêm hai lát gừng, để bọn họ mỗi người uống một bát, làm ấm cơ thể trước khi làm việc.
Sau khi anh trai ra ngoài, cô lại tiếp tục trở về phòng đan áo len nhung cừu.
Chưa đến nửa tiếng, một nhóm đàn ông đã kéo mấy xe gạch đến trước cửa, theo sau là mấy đứa bé con. Bọn họ bắt đầu tháo gạch xuống, trong nhà không có nhiều bát như vậy, nước nóng cũng không đủ cung cấp, thế là An Tri Hạ dứt khoát lấy kẹo trái cây cứng đưa cho mỗi người bọn họ coi như lời cảm ơn.
An Tri Thu trả năm đồng tiền gạch đất, sau khi tiễn người đi, trong sân vẫn còn ba đứa trẻ nữa, và một người đàn ông cao gầy đẹp trai.
"Tri Hạ, em đưa bọn nhỏ vào nhà giữ ấm đi, đợi lát nữa ra nấu ăn sau." Đẩy ba đứa nhỏ về phía An Tri Hạ, những người đàn ông đứng ở khoảng đất trống bên cạnh phòng bếp, bắt đầu khoa tay múa chân làm việc.
Phòng Viên gật đầu với An Tri Hạ, giọng nói trầm ấm: "Bọn trẻ còn quá nhỏ, có chút ồn ào, làm phiền thanh niên trí thức Tiểu An rồi."
An Tri Hạ liên tục khoát tay, không dám đối mặt với anh ấy, cười nói: "Bọn chúng rất ngoan."
Phòng Viên xoa đầu ba đứa trẻ: "Các con nhất định phải nghe lời dì Tiểu An."
Ba đứa nhỏ mỉm cười gật đầu, đi theo An Tri Hạ vào nhà.
Mặc dù quần áo của bọn chúng cũ nát chật chội, nhưng được giặt rất sạch sẽ, chỉ là tay và mặt đều bị nứt da, cực kỳ sưng đỏ. Bản thân cô cũng bị nứt da nặng, trời vừa tối nằm trên chiếc giường ấm áp, loại cảm giác vừa đau nhức vừa ngứa ngáy rất dày vò khó chịu.
Thuốc mỡ trị tê cóng trong siêu thị khá hiệu quả, chỉ trong một tuần đã tiêu tan hơn phân nửa vết nứt.
Thế là cô không đành lòng, lập tức pha hai chậu nước nóng ấm, cho bọn chúng ngâm tay chân vào. Mấy miếng băng gạc lúc trước cắt vẫn còn, cô cũng lấy ra chườm nóng lên trên mặt bọn chúng.
Lũ trẻ vừa nheo mắt vì thoải mái, vừa rít lên khó chịu vì hơi nóng bốc lên vết nứt da, vô cùng đau ngứa tê dại.
"Ngâm một lát, bôi thuốc mỡ, các em sẽ cảm thấy dễ chịu thôi." An Tri Hạ cười nhét cho mỗi đứa một viên kẹo sữa thỏ trắng: "Năm nay các em dưỡng tốt mấy vết nứt da này, sang năm chỉ cần để ý một chút, sẽ không còn bị đau ngứa nữa."
Ánh mắt ba đứa trẻ nhìn về phía cô mang theo vẻ vui mừng và thân mật rõ ràng, Kỳ Vân Lan cũng không nhịn được mà mở miệng nói: "Không ngờ thanh niên trí thức Tiểu An lại có kiên nhẫn với trẻ con như vậy, ai không biết còn tưởng cậu sinh ra bọn chúng ấy chứ."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Những đứa trẻ mồ côi mẹ từ khi còn rất nhỏ, bọn chúng đã trải qua nhiều chuyện, là những người nhạy cảm nhất, lúc này cũng cúi đầu xuống, không để ai nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình.
Trần Tư Khả cười nhạo: "Có một số người thích xen vào việc của người khác, tỏ ra như mọi người đều làm chuyện ác, chỉ có cô ta là tốt bụng, tâm địa thiện lương. Cũng không biết tránh để người ta nghi ngờ, nếu để cho mấy bà mẹ chồng nàng dâu ngoài kia nhìn thấy, chắc ai cũng tưởng cô ta là một người mẹ kế nhỏ tuổi không chừng…"
Trần Tư Khả còn chưa nói xong, An Tri Hạ đã hai bước bước tới, tát mạnh vào mặt cô ta hai cái.