Translator: Y Na Thố Thố
Giọng điệu nói chuyện của cô bé còn mang theo chút trong như sữa, rất hiếm gặp.
An Tri Hạ cười nhẹ gật đầu: "Nhất định rồi, để chị xem với em một chút."
Con nhà nghèo nhỏ như vậy đã gánh vác việc gia đình rồi, đúng là như thế, mình chỉ sợ lớn đến tuổi này rồi còn cãi lời cha mẹ để được ăn ngon mặc đẹp.
Một cậu bé chừng sáu bảy tuổi đang ngồi trên tảng đá, bên cạnh là một bé gái hai ba tuổi đang ngoan ngoãn cầm củ khoai lang gặm ngấu nghiến. Cô bé tự mình cắn một miếng, lại nhất quyết đòi anh trai cắn một miếng, nếu cắn quá nhỏ thì cô bé sẽ không vui, trực tiếp tức giận nói: "Em không cắn."
Anh trai nhỏ miễn cưỡng cắn thêm một miếng nữa, cô bé mới mỉm cười tự mình cắn một miếng, cẩn thận thưởng thức, đôi mắt đen nhánh trong veo híp lại, trông vô cùng đáng yêu.
Bên trên bao bố được trưng bày mấy loại rau dại khô, hạch đào, hạt thông, hạt dưa, nấm khô cũng được rửa sạch sẽ chất thành đống, còn có hơn hai mươi con cá nhỏ đông lạnh!
"Chị ơi, bây giờ chỉ có cải trắng và khoai tây là có thể ăn được, còn lại đều là rau khô, rau dại khô nhà em đều là hái lúc non mềm nhất, phơi khô dưới nắng, chị về nhà ngâm nước nóng, thái nhỏ nấu cháo, rắc chút muối ăn rất ngon, mấy con cá nhỏ này là do anh trai em phá băng trên sông bắt được từ sáng sớm, chị nhìn thử xem, chúng vẫn còn tươi lắm…" Cô bé dẫn An Tri Hạ đến mở miệng lớn tiếng nói.
Cậu bé đứng dậy, xoa xoa tay, ngượng ngùng gật đầu: "Chị gái, những thứ này chúng em đều hái ở trong núi, nếu như chị muốn chỉ cần hai đồng là được."
"Chị, chỉ cần hai đồng tiền là chị có thể lấy hết những thứ này, mỗi con cá không đáng một hào, còn lại tặng miễn phí, hơn nữa chúng em còn giao đến tận cửa cho chị, tiết kiệm một hào xe bò chở về." Cô bé vội vàng ngắt lời cậu bé, đổi cách cười bổ sung thêm.
"Đúng vậy, những thứ này đều tặng không, cả một bao tải đấy ạ!" Cô bé đang ăn khoai lang cũng đứng dậy, ngửa cổ nói bằng giọng trẻ con.
Đối mặt với ba đứa nhóc, An Tri Hạ không thể chối từ, hơn nữa đúng là hai đồng tiền rất rẻ, thế là cô móc ra năm hào tiền đặt cọc, chờ khi nào bọn chúng giao đến cửa nhà thì trả nốt một đồng năm còn lại.
"Này." Tiền vừa được lấy ra, đã bị một người thím đẩy lại: "Ba đứa nhóc chúng mày cũng lừa đảo quá đi? Đều là đồ lấy không trong đất, trong sông mà cũng dám mở miệng đòi hai đồng tiền, phì, một quả trứng gà cũng chỉ có bốn xu, quả nhiên con cái của loại hắc ngũ cũng có lòng dạ đen tối, chỉ biết bóc lột chúng ta mà thôi!"
Ba đứa trẻ nắm chặt tay nhau đứng cạnh nhau, ủ rũ gục đầu xuống, không còn vẻ lanh lợi như vừa rồi.
"Mùa xuân khắp nơi đều là rau dại, lâm sản nhà tôi cũng gánh thành bao trong nhà, cá dưới sông cũng dễ câu, căn bản không cần phải mua. Chỉ mất chút công sức thôi đã đòi tận hai đồng tiền, chậc chậc, chúng mày cũng chỉ bắt nạt được trẻ con thành phố không biết cách sống thôi, mở miệng ra là đòi hỏi…"
Những người xung quanh cũng gật đầu không tán thành nói: "Ba đứa bé này tuổi tác còn nhỏ, nhất định là được người lớn dạy cho, tâm tư nhiều thật."
"Không phải đâu, cha cháu đã đi vào núi săn bắn rồi, căn bản không dạy cho chúng cháu cái gì hết…"
"Chúng mày mới bao nhiêu tuổi, không ai dạy thì sao mà biết bán cho ai, bán như thế nào? Người sống trong chuồng bò đều có lòng dạ, sinh ra mấy đứa trẻ cũng không đàng hoàng tử tế. Tôi nói thôn trưởng các người tốt bụng không nỡ bỏ rơi bọn họ, chỉ cho vào ở chuồng bò dọn dẹp phân thải thôi, đó mà là cải tạo cái gì chứ?"
Mọi người mồm năm miệng mười xôn xao bàn tán, hai cô bé đã bắt đầu lau nước mắt, cậu bé cũng nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe hung hãn nhìn mọi người.