Bọn họ nói rất nhiều chuyện vụn vặt, những người mới tới đều cẩn thận nghiêm túc lắng nghe, sợ bỏ sót điều gì, sau này sinh hoạt sẽ bất tiện.
Chỗ ở của thanh niên trí thức không lớn lắm, chỉ là một căn nhà nông nhỏ bình thường có bốn phòng ngủ, một phòng chính, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, vợ chồng Trịnh Lưu và đứa con nhỏ ở một phòng, nam thanh niên trí thức chia hai người một phòng, nữ thanh niên trí thức ở chung một phòng.
Cũng may bọn họ được ngủ giường đất, bốn người nằm ngang ngủ là vừa đủ.
Phí Tranh và Trần Tư Nhiên đã trải giường chiếu cách xa cửa sổ, hành lý cũng xếp vào cạnh tường.
"Mình mang chăn đệm dày lắm, để mình nằm bên cạnh cửa sổ đi." Kỳ Vân Lan trực tiếp mang đồ của mình qua, dịu dàng cười nói.
An Tri Hạ nhíu nhíu mày: "Giường đất ấm áp, cửa sổ cũng đóng kín gió không thổi vào được, ngủ ở đâu chả như nhau? Hơn nữa để đồ gần cửa sổ cũng rất tiện lợi, đất này vào mùa hè dễ chịu lắm."
Nụ cười của Kỳ Vân Lan đông cứng lại: "Vậy Tri Hạ muốn ngủ cạnh cửa sổ à?"
Cô nghiêm mặt nói: "Thanh niên trí thức Kỳ, chúng ta không phải quá thân thiết, cậu có thể gọi tôi là An Tri Hạ, hoặc là thanh niên trí thức An, còn nữa, tôi không thích chiếm tiện nghi hay nhận ân tình của ai hết."
Kỳ Vân Lan bất lực nói: "Được rồi, thanh niên trí thức An, chúng ta sống chung phòng dưới một mái nhà, lại là đồng hương, sau này sẽ thân thiết. Mọi người ngồi xe mấy ngày nay chắc mệt mỏi rồi, chúng ta hãy thu dọn đồ đạc và đi ngủ sớm nhé?"
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của hai cô gái còn lại trong phòng, An Tri Hạ cười lạnh nói: "Thôi khỏi, quan hệ của chúng ta không thân thiết vậy đâu, kinh đô lớn như vậy, nếu tính là đồng hương thì tôi có mấy chục triệu người rồi. Sống chung một mái nhà chỉ vì không có chỗ ở thôi, cậu là cậu tôi là tôi, đừng có quản chúng tôi nhiều quá, cùng lắm chỉ là nói một hai câu thôi, tôi cũng đâu đánh mắng gì cậu? Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi rất kinh tởm, sao cậu phải bày ra cái dáng vẻ tiên nữ thiện lương đó làm gì?"
"Cậu." Kỳ Vân Lan dù tốt tính đến đâu, lúc này cũng phải tức giận đỏ bừng mặt, hai mắt ngân ngấn nước: "Mình đâu có xấu xa như cậu nói, sao cậu lại nghĩ mình có mưu đồ chứ?"
"Tôi chả quan tâm cậu có mưu đồ gì hay không, tôi chỉ cảnh cáo trước thôi, tôi không xen vào chuyện của cậu, cậu cũng tuyệt đối đừng thể hiện trước mặt tôi." Nói rồi An Tri Hạ đặt hành lý của mình dựa vào cửa sổ trên giường, đẩy Kỳ Vân Lan sang một bên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Sân lớn như vậy, trong nhà lại không cách âm, những người khác đương nhiên nghe thấy hết tất cả.
"Anh nói này, An Tri Thu, em gái cậu nóng tính thật đấy?" Nhϊếp Nghĩa Xương chậc chậc nói: "Chỉ là chuyện chia giường chiếu thôi mà em ấy cũng thẳng thắn như vậy, không biết mấy cô gái ở cùng có chịu nổi không?"
Hai anh em nhà họ An mỗi người một bộ chăn bông, thậm chí còn không có ga trải giường, cứ thế trải ra đắp lên người là xong.
Anh lấy quyển tuyển tập thơ vừa mua ra, liếc mắt nhìn Nhϊếp Nghĩa Xương đang hóng chuyện và Hàng Hướng Lỗi đang dựa vào tường chợp mắt, cười nói: "Gia đình chúng tôi sống chung với nhau, từ nhỏ em gái tôi đã không được hưởng nhiều tình cảm, hầu hết những người xung quanh đều thích giẫm lên chúng tôi để thể hiện, cho nên tâm tư con bé nhạy cảm một chút cũng là điều bình thường, còn nữa, lời của thanh niên trí thức Kỳ cũng khiến nhiều người phải suy nghĩ đấy."
"Lại đến rồi, một tên cuồng bảo vệ em gái." Nhϊếp Nghĩa Xương ngượng ngùng cười cười.
Trong thôn không bao giờ thiếu bùn đất và cây cối, cửa nhà được làm kín kẽ, cửa sổ cũng được đóng ván gỗ không cho gió lùa vào, nhưng hơi lạnh thấu xương truyền vào từ vách tường vẫn không dễ chịu lắm, vì vậy mọi người ai cũng cố gắng chọn vị trí càng xa càng tốt.