Đồng Vãn biết nặng nhẹ, cô đè cơn buồn ngủ xuống ngồi dậy, đưa thù lao đã sớm dùng giấy báo bọc lại cho bác sĩ: “Chú Trần yên tâm đi, cháu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đây là phí khám bệnh, tối muộn rồi, làm phiền chú quá.”
Mặc dù là một trạch nữ, thậm chí hơi sợ xã hội, Đồng Vãn trước đây luôn hướng nội, có thể không giao tiếp với người lạ thì sẽ không giao tiếp, nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết xã giao.
Không thích và không hiểu là hai khái niệm khác nhau.
Lúc này, nơi nào còn chứa chấp sự không thích của cô, chỉ có thể chấp nhận.
Thật ra Trần Duẫn Đức có lãnh lương, nhưng rất nhiều thôn dân xin chú ấy khám bệnh, cũng sẽ cho thêm vài thứ, chú ấy cũng không suy nghĩ nhiều, thuận tay nhét vào túi: “Được rồi, tôi về đây, lỡ lại có chuyện gì, Hoài Đông cứ đến tìm tôi.”
“Chú, để cháu tiễn chú.” Hạ Yến mở miệng.
Trần Duẫn Đức xua tay: “Không cần đâu, tôi mang theo đèn pin, cậu chú ý đến bà xã của cậu, buổi tối có thể sẽ nôn, đây là chuyện bình thường.” Nói xong, chú ấy đã xách hòm thuốc, mở đèn pin lên, ngâm nga rời đi.
Để lại hai người bị chữ “bà xã” của chú ấy làm cho nghẹn lời không nói gì.
Không phải Đồng Vãn cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng là hôn nhân hợp đồng, như bà xã gì đó... Ít nhiều cũng hơi lúng túng, cũng không biết Lâm Hoài Đông nghĩ thế nào?
Nghĩ đến đây, cô yên lặng nhìn về phía Lâm Hoài Đông, không ngờ lại đối diện với ánh mắt nhìn sang của anh.
Đồng Vãn siết chặt bàn tay, cụp mắt, giả vờ lơ đãng dời tầm mắt, trong đầu phác họa rõ ràng gương mặt của người đàn ông.
Gương mặt của anh rất đẹp trai, đôi mắt hẹp dài, không phải mắt to mày rậm, nhìn hơi lạnh nhạt, hơn nữa sóng mũi cao, cho dù bị râu quai hàm che giấu, Đồng Vãn cũng có thể xác định ngoại hình của người này không tệ. Nhưng không hiểu tại sao lại trở nên lôi thôi lếch thếch thế này...
...Nhìn không dễ chọc.
“Tôi nghỉ ngơi bên cạnh phòng của cô, có chuyện gì cứ gọi tôi.” Hạ Yến không biết suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ, chỉ thản nhiên nhét cho phí vốn định đưa cho chú Trần vào trong túi, tầm mắt đặt trên mặt cô gái trẻ, trầm giọng nói ra ý định của mình.
Nếu như cô không muốn, anh sẽ ở căn phòng phía sau.
Nghe vậy, Đồng Vãn càng cảm kích trong lòng, thật sự là buồn ngủ được đưa gối. Lâm Hoài Đông vừa mở miệng, đúng lúc tránh cho cô mở miệng, xin người ta chuyển đến phòng bên
Qua chuyện của Lý Đại và chốc đầu Lưu, cô thật sự không dám ở riêng trong sân nữa, quả nhiên quân nhân là người đáng tin nhất, nghĩ như vậy, Đồng Vãn cảm kích nói: “Làm phiền anh rồi, đồng... đồng chí Lâm.”
“Không phiền.”
“...”
=
“Anh về rồi à? Thanh niên trí thức Đồng sao rồi?” Trần Duẫn Đức vừa vào nhà, vợ chú ấy Lý Quyên đã hỏi luôn.
“Sao em còn chưa ngủ?” Trần Duẫn Đức vừa đặt hòm thuốc xuống vừa đáp.
Lý Quyên tựa lên đầu giường, nhẹ giọng nói: “Không ngủ được, vừa hay đợi anh về.”
Trần Duẫn Đức cười một tiếng, trong lòng biết vợ lo cho mình, sau khi đưa tiền mà thanh niên trí thức Đồng trả phí cho vợ, mình cũng nằm bên cạnh cô ấy: “Không sao cả, nhưng phải nghỉ ngơi mấy ngày, não bị chấn động.”
Vừa nói, chú ấy lại lảm nhảm chuyện xấu của Lý Đại và chốc đầu Lưu với vợ mình.
“...À, từng này cũng nhiều quá rồi, sao anh lại lấy của Hoài Đông nhiều tiền như vậy chứ?” Lý Quyên nghe lời chồng, trong lòng cũng tức giận, vừa định mắng hai người Lý Đại mấy câu, thì bị món đồ trước mắt làm cho kinh ngạc.