Chương 3

Vốn dĩ cũng không đến nỗi phải kết hôn, chỉ cần Đồng Vãn và Lâm Hoài Đông không nói, cũng sẽ không có ai biết cô bị Lâm Hoài Đông nhìn thấy eo.

Tệ là tệ vào lúc Lâm Hoài Đông cứu chữa, trên núi còn có thôn dân.

Hiện giờ thiếu thốn giải trí, một chút chuyện sẽ nhanh chóng ầm ĩ khiến cả thôn đều biết.

Huống chi là chuyện liên quan tới nam nữ, kiều diễm, mập mờ, ai không thích nghị luận mấy câu?

Nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng diễn biến trở thành Đồng Vãn bị Lâm Hoài Đông nhìn thấy sạch rồi, cô ấy đã không còn là cô gái trong sạch nữa.

Những năm bảy mươi vẫn rất bảo thủ, mặc dù người trẻ hô to yêu đương, hôn nhân tự do, nhưng mà hoàn cảnh vẫn phong kiến, cô gái nhỏ kiên cường thế nào đi nữa, cũng mới mười chín tuổi thôi.

Dưới sự gieo rắc ác ý của người có lòng, trong miệng của đa số người trong thôn, Đồng Vãn khó hiểu trở thành người chỉ xứng với những kẻ lưu manh không cưới được vợ.

Cũng do sự ác ý trong những lời đồn này, khiến cho những tên bại hoại tự cho là đúng, thật sự mặt dày vô sỉ bám lấy Đồng Vãn.



Sau mấy lần đấu tranh, phiền muộn âu lo, Đồng Vãn không thể không cúi đầu trước thực tế. Cô ấy đi tìm Lâm Hoài Đông bàn bạc, mới có một hợp đồng hôn nhân thế này.

Nghĩ tới đây, Đồng Vãn nhíu chặt mày hơn, nhưng cũng biết, trước mắt mà nói, kết hôn là cách giải quyết tốt nhất.

Đồng Vãn Ý rất chắc chắn, trong hoàn cảnh sinh tồn khó khăn thế này, nếu như chuyện xảy ra trên người mình, chưa chắc cô đã xử lý tốt hơn nguyên chủ.

Vẫn nhớ mấy năm trước, cô đã từng đọc một quyển truyện về thời đại này, trong sách nói nam thanh niên trí thức bị vu tội cưỡиɠ ɖâʍ bò cái trong đội sản xuất, nhưng mà chỉ một lý do hoang đường như vậy đã thành lập tội danh.

Lúc ấy chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hôm nay liên tưởng đến cuộc hôn nhân mà nguyên chủ không thể không thỏa hiệp, còn Lâm Hoài Đông làm chuyện tốt, nhưng dính mùi tanh khắp người, Đồng Vãn Ý đã tê dại rồi.

À... Đúng rồi, bây giờ cô là Đồng Vãn rồi.

Cứu mạng!