Nguyễn Đào Đào đã sớm chuẩn bị tinh thần ly hôn, vội vàng từ chối:
"Không cần đâu, mẹ đừng tốn kém như vậy."
Nhưng Dương Anh Lan là người thẳng thắn, hễ là người cô để mắt đến, cô sẽ thích đến tận tâm can, không ai ngăn cản được.
Lúc này, cô đã quyết định sau khi xuất viện sẽ lấy sợi dây chuyền gia truyền của nhà họ Lạc tặng cho đối phương.
Nguyễn Đào Đào không biết suy nghĩ của cô, chủ động bắt chuyện, cố gắng kéo gần mối quan hệ với cô.
"Mẹ, mẹ bị thương thế nào? Mẹ có thể kể cho con nghe không?"
Dương Anh Lan vuốt nhẹ giữa hai lông mày, cố gắng lục lại ký ức của nguyên thân, rất nhanh đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Nguyên thân là chủ tịch hội phụ nữ, thường xuyên phải đối mặt với những tình huống cãi cọ/ đánh nhau, lần này vừa vặn gặp phải một gã say rượu, trong quá trình hòa giải đã bị gã đẩy một cái, trán đập trúng cạnh bàn, chảy khá nhiều máu.
Nguyễn Đào Đào nghe xong, lo lắng nhìn cô, nhẹ giọng an ủi: "Có câu nói, họa phúc khó lường. Trải qua chuyện này, sau này mẹ nhất định sẽ được báo đáp."
Cô miệng ngọt lòng ấm, là con gái ruột trong lòng vô số người hâm mộ phim truyền hình, Dương Anh Lan chính là fan mẹ, lúc này nghe cô con dâu này nói vậy trái tim cô như muốn tan chảy.
"Ngoan quá, sao con tốt thế này? Lấy phải đứa con trai vô tích sự của mẹ thật là xui xẻo quá."
Lúc này Lạc Thanh Xuyên đứng ngoài cổng nhà máy thép không nhịn được hắt hơi liên tục, anh xoa xoa mũi, tìm người gác cổng, hy vọng đối phương có thể liên lạc được với cha anh.
Người gác cổng liếc mắt đã nhận ra anh, kinh ngạc thốt lên: "Giám đốc Lạc đi công tác rồi, phải một tuần nữa mới về, anh không biết sao?"
Trong mắt người ngoài, vợ chồng nhà họ Lạc kính trọng nhau như khách, gia đình hòa thuận, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được sự xa lạ và ngột ngạt đó.
Đáy mắt Lạc Thanh Xuyên thoáng qua vẻ thất vọng, từ nhà máy thép trở về bệnh viện, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.
Khi anh bước vào phòng bệnh, Nguyễn Đào Đào và Dương Anh Lan đồng loạt nhìn sang, phản ứng khác nhau.
Nguyễn Đào Đào theo thói quen đứng dậy, muốn rót cho anh một cốc nước lọc nhưng bị Dương Anh Lan nắm lấy tay ngăn lại.
"Nó cao hơn con, khỏe hơn con, việc rót nước này không cần con làm. Ngồi xuống đi, để nó tự rót."
Lạc Thanh Xuyên nghe vậy, bước chân khựng lại, vốn dĩ không muốn uống nước nhưng lúc này lại thấy khát.
Anh sải bước đến bình thủy, đồng tình với lời mẹ nói:
"Mẹ nói đúng, sau này đừng hầu hạ anh nữa, anh có khả năng tự chăm sóc bản thân."