(Note: truyện có thay đổi một số cách xưng hô, nhân vật chính ‘Dương Anh Lan’: giữ cách gọi ngôi thứ 3 là cô, hoặc cô trong cô dì chú bác)
“Mẹ thật sự muốn con nói thẳng sao?”
“Đúng, con nói đi!”
Bà cụ chắc chắn rằng cô sẽ không làm gì được, nên mới dám nói lời cay nghiệt như vậy.
Dương Anh Lan sờ sờ túi áo trống rỗng, gạt bỏ thân phận người thân sang một bên, không còn khách sáo nữa: “Con nhớ lần trước cho mẹ vay một trăm tệ, mẹ nói tháng này sẽ trả, vậy bây giờ mẹ trả cho con luôn đi.”
Nguyên chủ vốn hiếu thuận đến mức ngu ngốc, đối với yêu cầu của mẹ mình gần như là có cầu tất ứng, bất kể hợp lý hay không, đều đồng ý tất cả.
Mỗi tháng lương của cô là ba mươi sáu tệ, trừ đi chi tiêu, có thể tiết kiệm được mười lăm tệ, nhà họ Dương này giống như cài camera theo dõi vậy, cứ cách vài tháng lại đến vay tiền.
Nguyên chủ chưa bao giờ hỏi lý do, đều đem hết số tiền tiết kiệm được cho họ vay, khiến cho túi tiền của cô còn sạch hơn cả mặt mình.
Còn về việc tại sao cô lại ngu muội như vậy? Điều kỳ lạ là, trong đầu Dương Anh Lan không hề có chút ký ức nào về nguyên chủ cách đây hai mươi năm.
Mặc dù là người xuyên không, nhưng Dương Anh Lan không muốn sống trong cảnh túng thiếu, càng không muốn chu cấp cho họ một cách vô điều kiện, vì vậy cô mới yêu cầu họ trả lại tiền, từ nay về sau chính thức cắt đứt chu cấp.
Bà lão nghe xong, hai mắt trợn tròn xoe như chuông đồng, giọng điệu càng thêm phần khoa trương.
"Mày còn dám đòi tiền mẹ mày? Nhà mẹ nghèo rớt mồng tơi rồi, con sao lại nhẫn tâm như vậy?!"
Giọng bà ta rất lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những bệnh nhân khác. Nguyễn Đào Đào giật mình, đứng bên cạnh muốn giúp đỡ, còn chưa kịp hành động thì nghe Dương Anh Lan lên tiếng:
"Cả nhà mẹ có người có việc làm, Lạc Chi Lễ còn cách ba bữa nửa tháng lại gửi gạo đến, sao mẹ lại nói là không mở nổi nồi cơm? Hai chúng con là hai vợ chồng, đồ anh ấy gửi chẳng khác nào con gửi, bây giờ lại bị mắng là vô lương tâm, hay là con bảo Lạc Chi Lễ đừng gửi những thứ đó nữa."
Lúc này, bà lão mới thực sự cuống lên, muốn mắng cũng không dám mắng, chỉ có thể nói lời mềm mỏng: "Con đừng nói với Chi Lễ, mẹ đưa tiền cho con còn không được sao?"
So với một trăm đồng này, bà ta càng quan tâm đến gạo mì hàng tháng, sắp đến Tết rồi, con rể lại mang đồ ngon đến, thế là bà ta móc từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ, run rẩy mở ra, rồi lấy ba mươi đồng bên trong ra, vạn phần không nỡ đưa qua.
"Hôm nay mẹ chỉ mang theo chừng này, đưa con trước vậy."
Dương Anh Lan nhận lấy tiền, đưa ra một hạn định, "Trước khi Lạc Chi Lễ về, mẹ phải trả hết số tiền đã vay cho con, nếu không trả, con sẽ lập tức nói với anh ấy."
Bà lão nghe những lời này, đầu óc ong ong, bỗng dưng có cảm giác như đang gặp ác mộng.
Sợ bị chọc tức chết, bà ta không muốn ở lại nữa, bèn kiếm đại một cái cớ rồi chuồn thẳng.
Dương Anh Lan thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy tai mình bỗng chốc thanh tịnh hơn rất nhiều.
Nguyễn Đào Đào chứng kiến tất cả, trong lòng thầm khâm phục sự dũng cảm của cô, nếu đổi lại là cô ấy chắc chắn không dám cãi lời cha mình, còn phải dỗ dành cả nhà, rất sợ bị bỏ rơi...
Thấy cô ấy cứ ngẩn người ra, Dương Anh Lan phất phất tay, hỏi: "Con đang nghĩ gì vậy? Ăn sáng xong thì làm thủ tục xuất viện đi, ở nơi như thế này, thêm một phút mẹ cũng không chịu nổi."