Triệu Vãn dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, liền cùng Triệu Sâm ngủ một giấc trưa.
Cả buổi sáng làm việc quả thực khiến cô mệt mỏi.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Là con gái của đại đội trưởng, cô không thể trốn việc.
Triệu Vãn ngủ một giấc đến khi tiếng chuông báo thức làm việc vang lên mới tỉnh dậy.
Tìm quần áo mặc vào, Triệu Vãn mới dắt Triệu Sâm đi làm.
Chờ đến chiều tan tầm, Triệu Vãn không thể hoàn thành việc bẻ bắp của mình.
Cũng không trách cô, vì cô phải về nhà nấu cơm trưa, buổi chiều lại đến muộn một chút.
Anh hai Triệu đến giúp Triệu Vãn, hai người cùng nhau làm, rất nhanh liền hoàn thành.
Còn cách trời tối một lúc.
Triệu Vãn lau mồ hôi trên mặt, uống nước xong cô nhìn sang nhóm thanh niên trí thức, phát hiện chỉ có một người hoàn thành nhiệm vụ, những người khác còn thừa ít nhiều.
Không ngờ thanh niên trí thức cao lớn đẹp trai nhất lại là người làm việc nhanh nhất.
Còn hai người sáng nay tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, còn phải một lúc nữa mới hoàn thành.
Bĩu môi, dời mắt đi, cô liền chạm mắt với Tô Cẩm Giác.
Trong lúc nhất thời ngẩn người.
“Đi thôi, còn nhìn gì nữa, không sợ về nhà cha đánh gãy chân à?”
Anh hai Triệu thấy Triệu Vãn nhìn chằm chằm nam thanh niên trí thức, lên tiếng nhắc nhở.
Hắn biết anh chàng thanh niên trí thức kia.
“Anh hai, đừng nói bậy, em chỉ nhìn xem thanh niên trí thức có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi trời tối hay không……”
“Có liên quan gì đến em?” Anh hai Triệu cắt ngang lời Triệu Vãn.
“Hoàn thành không được trước khi trời tối thì thôi, qua loa cho xong, về nhà thôi, ngày này làm việc mệt mỏi quá.”
Anh hai Triệu đi trước, Triệu Vãn đi theo sau, không dám nhìn Tô Cẩm Giác nữa.
Tô Cẩm Giác thấy hai người đã đi, hắn cũng tan tầm.
Hắn không muốn đi giúp những người khác, ngày này làm việc cũng khiến hắn mệt mỏi. Hắn học y, biết rằng làm việc như vậy sẽ tổn hại đến cơ thể, nên phải nghĩ cách.
Về đến nhà, Mẹ triệu và Chị dâu Triệu đã ở trong bếp.
Triệu Vãn không vào phụ giúp, hai người nấu cơm là đủ rồi, bếp cũng không lớn.
Triệu Vãn ngồi trong sân, quạt chiếc quạt hương bồ, gió mạnh và mát mẻ.
“Cha, nhiệm vụ ngoài đồng của Tiểu Vãn là làm với thanh niên trí thức.”
Triệu Vãn bất chợt nghe Anh hai Triệu nói một câu, còn chưa hiểu ý gì.
Lại nghe thấy:
“Tan tầm còn nhìn chằm chằm anh chàng thanh niên trí thức Tô kia.”
Triệu Vãn lúc này mới hiểu ý tứ của anh ta, là sợ cô đối với Tô Cẩm Giác thấy sắc nảy lòng tham?
“Cha, con không có, anh hai nói bậy, con sẽ không thích thanh niên trí thức, cha trước đây đã nói với con rồi, con vẫn luôn nhớ rõ.”
Triệu Vãn thành khẩn nói, cô nói cũng là thật sự, cô chỉ cảm thấy Tô Cẩm Giác đẹp trai mà thôi, trong lòng không có ý tưởng gì, Triệu Vãn tự an ủi mình.
Triệu đại đội trưởng nhìn chằm chằm Triệu Vãn, thấy cô không né tránh, lúc này mới tin.
“Tiểu Vãn, thanh niên trí thức và chúng ta không cùng đường, anh chàng Tô kia tuy đẹp trai nhưng không phải người tốt, không có việc gì thì tránh xa một chút, để tránh về sau xảy ra chuyện chịu liên lụy.”
Triệu đại đội trưởng thấm thía nói:
“Chờ mấy năm nữa, khi anh hai con kết hôn, cha sẽ cho con tìm một người đàn ông tốt. Cha đã chuẩn bị cho con một khoản hồi môn kha khá, coi như con gả đi, cuộc sống cũng sẽ không quá khổ. Đừng nghĩ đến mấy anh thanh niên trí thức đó.”