"Anh Hai, anh muốn dọa chết em hả, đi đường cũng không có tiếng động gì vậy?" Triệu Vãn vỗ ngực nói, suýt chút nữa làm cô sợ tè ra quần.
Anh hai Triệu toan lén lút chuồn ra ngoài, lại bị Triệu Vãn phát hiện. Hắn đành dừng lại, giả vờ trách móc:
"Ta đi đường có tiếng động, chẳng phải càng khiến em sợ hãi sao? Khi nào gan em lại nhỏ bé như vậy? Khi còn nhỏ, nửa đêm đi tiểu cũng không sợ, trưởng thành lại sợ hãi, có phải do em quá yếu đuối hay không?"
"Có gì kỳ quái chứ? em đi vệ sinh thôi. Anh hai, huynh ở bên ngoài canh chừng cho em đó."
Nói xong, Triệu Vãn cẩn thận sờ soạng đi vào WC. Cô biết, nếu không cẩn thận, ngày hôm sau sẽ trở thành trò cười cho cả đại đội, thậm chí còn bị trêu chọc dai dẳng.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Triệu Vãn cảm thấy thoải mái hẳn:
"Anh hai, anh đi đi, em ở bên ngoài canh chừng cho anh. Tránh để những người khác cũng đi WC mà đυ.ng vào.”
Anh hai Triệu biết hiện tại không thể đi ra ngoài, chỉ có thể giả vờ đi tiểu đêm.
"Được rồi, em ngủ sớm đi, đừng ngày mai dậy không nổi."
Anh hai Triệu ra ngoài liền thúc giục Triệu Vãn đi ngủ. Thời gian không còn sớm, hắn phải đi ra ngoài, trở về còn phải ngủ.
"Anh hai, anh đi lấy nước ấm cho em rửa tay rồi ngủ."
"Sao em lại trở nên cầu kỳ thế? Phiền phức quá."
Miệng nói phiền phức, nhưng Anh hai Triệu vẫn lấy nước ấm cho Triệu Vãn rửa tay.
"Anh hai, anh cũng rửa tay đi."
Anh hai Triệu không muốn nhưng vẫn rửa tay.
"Nhanh lên đi ngủ đi, giờ đã hơn 12 giờ rồi."
Triệu Vãn gật đầu, "Vậy anh hai ngủ ngon, anh cũng ngủ sớm một chút đi."
Triệu Vãn nằm xuống giường là ngủ ngay, không biết sau khi cô ngủ, Anh hai Triệu đã nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Rời khỏi nhà, Anh hai Triệu nhanh chóng hướng đến một nơi nào đó, biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau, Mẹ triệu cùng Anh hai Triệu đi đến thị trấn, những người khác đều không đi.
Đây chỉ là đi gặp mặt, còn chưa chính thức, Triệu đại đội trưởng không cần đi, chỉ Mẹ triệu là đủ.
"Bà nội, bà và chú hai đi gặp thím hai, Tiểu Sâm ở nhà chờ bà và chú hai về."
Triệu Sâm thấy Mẹ triệu sắp đi, chạy đến nắm lấy tay bà, chớp chớp đôi mắt to.
"Bà nội biết rồi, về sẽ mua bánh bao thịt cho con." Mẹ triệu hiếm hoi xoa đầu Triệu Sâm, cháu trai bà thật thông minh, còn biết nhắc nhở bà mang đồ ăn ngon về.
Triệu Sâm thấy mục đích đạt thành, vô cùng vui vẻ tiễn Mẹ triệu và Anh hai Triệu đi.
"Cô, thím hai là ai? Có đẹp như cô không? Sẽ thích Tiểu Sâm không?"
Triệu Sâm chưa từng gặp thím hai nên rất tò mò, không biết có nấu canh trứng cho cậu ăn như cô hay không.
"Tiểu Sâm của chúng ta đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ thích. Cùng cô đi cho gà ăn cơm nào."
Triệu Vãn nắm tay Triệu Sâm đi cho gà ăn. Việc gọi thím hai còn quá sớm, cô thấy anh hai có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện hôn nhân này, có vẻ khó khăn, Mẹ triệu có lẽ còn phải vội vàng.
Triệu Lôi ở bên cạnh làm bài tập, nghe thấy hai người nói chuyện, cũng rất háo hức về việc anh hai sắp lấy vợ.
Kết hôn đồng nghĩa với việc được ăn cỗ, có đồ ngon.
Nếu không phải còn nhỏ, Triệu Lôi đã tưởng rằng kết hôn, cưới vợ có gì không tốt. Chẳng phải anh cả cưới vợ về rồi có người giúp anh ấy may vá quần áo sao?
Quần áo của Triệu Lôi rách rưới, chỉ có thể nhờ mẹ vá lại.
Mọi người không ai biết cu cậu còn có suy nghĩ này.