Bên này, Triệu Vãn gặp được mẹ, bà cũng từ xa nhìn thấy có người hướng bên này đi tới, không ngờ là con gái mình đến đưa nước.
"Thúy Hoa à, nhà con gái bà đưa nước tới, con gái này thật tốt, nhà tôi toàn con trai, trời nóng thế này cũng không thấy đứa nào đưa nước."
"Bà nói ghét bỏ vậy thôi, lúc trước sinh con trai bà có thấy ghét bỏ đâu." Mẹ chồng Triệu Vãn còn chưa hiểu rõ họ, ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng thực ra lại quý con trai như vàng.
Không muốn nói nhiều với họ, mẹ chồng Triệu Vãn kéo Triệu Vãn đến bên cạnh dưới bóng cây.
Bên kia, mấy thửa ruộng khác, anh cả Triệu, chị dâu cả Triệu, và anh hai Triệu cũng đều lại đây.
"Tiểu Vãn, trời nóng thế này về sau không cần đến đưa nước, kêu Triệu Lôi đến là được."
Mẹ chồng Triệu Vãn thấy trên trán Triệu Vãn toàn mồ hôi, đau lòng nói. Cô là con gái ở nhà lo liệu việc nhà, không xuống đất làm việc chính là vì không muốn cô quá vất vả.
Trong nhà tuy nhiều người, nhưng ít ra cũng không cần phơi mặt dưới trời nắng chang chang.
"Mẹ, con hôm nay nấu chè đậu xanh, ngày mai lại kêu Triệu Lôi đến mang nước cho mọi người.
Nước mọi người mang đến sáng sớm đều bị phơi nóng bởi mặt trời."
Nói vậy cũng không phải là nói bừa, nước mang đến, cho dù đặt ở dưới bóng cây, hiện tại cũng đã bị mặt trời thiêu nóng hổi.
Chị dâu cả và hai người anh em kia uống ly chè đậu xanh, trong nháy mắt liền cảm thấy thoải mái.
"Em gái, lần sau còn nấu chè đậu xanh nhé, mùa hè này nên ăn những thứ thanh mát như vậy."
Anh hai Triệu uống chè đậu xanh, thoải mái nói. Nắng to thế này cả người anh như bị nướng cháy.
Triệu Vãn ngước mắt nhìn về phía những người khác, trong nhà có người đưa nước, cơ bản đều dựa vào bóng cây uống nước.
Còn thanh niên trí thức, không ai đưa nước, họ uống đều là nước bị phơi nóng.
"Mẹ, trời nóng thế này còn làm việc, dễ bị cảm nắng phải không ạ?"
Mẹ chồng Triệu Vãn uống xong chén chè đậu xanh, cũng cảm thấy thoải mái, "Hiện tại còn chưa phải là thời điểm nóng nhất, qua hai ngày nữa sẽ không làm việc, nghỉ ngơi mấy ngày."
Triệu Vãn gật gật đầu, nếu còn tiếp tục làm giữa trời nắng như này, cô thật đúng là lo lắng có người bị cảm nắng.
“Em ba, em về trước đi, bên ngoài nóng, trong nhà mát mẻ hơn.” Anh cả Triệu uống xong chè đậu xanh liền thúc giục Triệu Vãn về nhà.
Triệu Vãn cũng muốn về, ra ngoài một lúc mồ hôi đã đầy đầu, “Vậy em về trước, lúc về sẽ mang Tiểu Sâm về luôn.”
Gần đây Triệu Vãn luôn quan tâm Triệu Lôi, mà lại lơ là Triệu Sâm, thằng bé suốt ngày ở ngoài chơi, đừng nói sau này lại xuất hiện thêm mộ Triệu Lôi khác nha.
“Vậy phiền em út mang Tiểu Sâm về luôn, thời tiết nóng thế này sợ thằng bé bị cảm nắng.”
Chị cả Triệu lo lắng con trai mình chơi ngoài trời bị cảm nắng.
Hiện tại điều kiện chữa bệnh không tốt, bị cảm nắng là chuyện lớn, không cẩn thận có thể xảy ra chuyện.
Triệu Vãn sau khi rời đi liền đến nơi Triệu Sâm thường chơi tìm hắn, tìm được rồi nói nhà có chè đậu xanh mới dắt hắn cùng về.
Còn những đứa trẻ khác, Triệu Vãn không thể mang hết về nhà uống chè đậu xanh.
Chủ yếu là vì người quá nhiều, mỗi người một ngụm cũng không đủ, trong nhà đậu xanh cũng không có nhiều.
“Cô ơi, chè đậu xanh cô nấu ngon quá, ngọt ngào, thanh mát.”
Uống chén chè đậu xanh ngọt ngào, thanh mát sau khi chơi mệt mỏi và khát nước, cả người Triệu Sâm đều cảm thấy thoải mái. Cậu bé còn muốn uống chén thứ hai nhưng bị Triệu Vãn ngăn lại.
"Cái này lạnh, không thể uống nhiều, không thì ngày mai sẽ bị đau bụng."
Dạ dày của trẻ con không tốt, uống nhiều đồ lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy.
Triệu Sâm nghe nói không được uống nữa cũng không mè nheo,
"Cô ơi, ngày mai còn chè đậu xanh không ạ?"
"Ngày mai nếu Tiểu Sâm không đi chơi, ở nhà với cô thì sẽ có. Giống như chú út, vừa đi ra ngoài là không về, có thể đã ăn cơm tối rồi."