Triệu Vãn nằm trên giường phên, quạt phe phẩy, chẳng hay mình bị Mẹ Triệu ghét bỏ vì nấu cơm phung phí.
Bằng không cô nhất định sẽ kêu oan, Nấu cơm mà không có thịt, không bỏ mỡ, làm sao ăn ngon được?
Hơn nữa, đây là nấu cơm cho cả nhà cùng ăn, chứ đâu phải chỉ mình cô.
Cô còn cho rằng mình không nấu phung phí, thậm chí còn tính toán để có thể ăn đến Tết gϊếŧ heo, ăn no nê.
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, Triệu Lôi cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng hiển nhiên, Triệu đại đội trưởng hiện tại không định để cậu dễ dàng qua chuyện.
"Được rồi, đi thi đi, thi không được 90 điểm thì hè này không cần đi chơi đâu, ở nhà làm chị ba của con bày con học."
Triệu Lôi vừa nghe lời này, nháy mắt cảm thấy trong miệng cơm cũng chẳng còn hương vị gì.
90 điểm, cái này muốn cậu lấy mạng cũng không làm được.
"Cha, cái này có thể hay không quá cao, nếu không 65 điểm, không được nói 70 điểm cũng có thể a, 90 điểm thật quá khó khăn, cho con hai cái đầu cũng làm không đến."
Triệu Lôi hiện tại còn đang suy nghĩ mặc cả.
Triệu đại đội trưởng liếc mắt nhìn đứa con trai út, tiếp tục ăn cơm của mình, "Chỉ với cái đầu gỗ mục nát của con, đừng nói hai cái đầu, cho con mười cái đầu con cũng thi không đến 80 điểm."
"Nghỉ hè mà chỉ ở trong nhà cho chị ba hỗ trợ, để con bé dạy con học, cả ngày chỉ biết chơi. Trong xóm ai mười mấy tuổi cũng đã biết lo phụ giúp gia đình, cũng chỉ có con là ham chơi. Phải có bản lĩnh mới khiến con chịu khó học hành."
Triệu đại đội trưởng càng nghĩ càng thấy mình trước đây quá nuông chiều con trai, giờ đây không thể tiếp tục như vậy.
"Mẹ, mẹ không quản quản cha đi, sao lại nói con trai nhà mình như vậy, con là con ruột mà?"
Triệu Lôi thấy cha mình không chịu nghe, đành nhìn sang mẹ, hy vọng bà có thể thuyết phục cha thay đổi quyết định.
Đêm qua, Mẹ Triệu suy nghĩ một hồi, cảm thấy đọc sách vẫn là hữu ích. Ba đứa con lớn trước đây đều đã trưởng thành, chỉ còn đứa út đang đi học. Nếu nó có thể cố gắng học tập, biết đâu sau này có cơ hội đến kinh thành để làm quan.
Vì vậy, Triệu Lôi thực sự rất thất vọng.
"Chú ơi, 90 điểm có khó không ạ? Ông ơi, sau này Tiểu Sâm sẽ cố gắng thi được 90 điểm ạ."
Triệu Sâm nghiêng đầu nhìn về phía chú út đang buồn bã, không hiểu 90 điểm là gì, nhưng biết rằng ông nội thích 90 điểm.
Đội trưởng Triệu bị đứa cháu đích tôn chọc cười.
"Tốt, sau này ông nội chờ Tiểu Sâm thi được 90 điểm, đừng giống như chú út của con, chỉ khiến ông nội tức giận."
"Vâng, Tiểu Sâm không chọc ông nội tức giận."
Triệu Sâm ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cả Triệu và chị dâu cả cũng buồn cười nhìn con trai mình, không biết 90 điểm là gì mà dám khoác lác.
Nghĩ mà hai người họ đều không phải là người ăn nói khéo léo, con trai ba tuổi lại biết nói.
Triệu Vãn đáng thương nhìn Triệu Lôi, nhìn đi, một đứa trẻ ba tuổi còn biết nịnh hót, còn cậu ta thì...
"Em trai, không thi được 90 điểm cũng không sao, nghỉ hè ở nhà cùng chị cùng nhau học tập."
Triệu Lôi u oán nhìn Triệu Vãn, ở nhà có gì hay ho, hắn lại không thích học tập.
Kết quả cuối cùng là Triệu Lôi đạt tiêu chuẩn là đạt tiêu chuẩn, ngữ văn thi được 63 điểm, toán học lại ngoài dự đoán, thi được 80 điểm.
Triệu Vãn xem qua bài thi của hắn, nghĩ đến kiến thức tiểu học kiếp trước của mình, phát hiện hiện tại toán học vẫn là đơn giản.
Triệu Lôi từ sau khi thi xong, cả ngày liền rầu rĩ không vui.
Cha hắn hạ lệnh không cho hắn đi ra ngoài chơi, hắn cũng không có can đảm đi ra ngoài, có bạn bè đến tìm hắn, hắn còn phải tìm lấy cớ không ra đi, cũng không biết một cái nghỉ hè sau, địa vị lão đại của hắn còn ở hay không.