Nhưng mẹ Triệu không lên tiếng, ai cũng không dám động đến những miếng thịt khô treo trên xà nhà.
Triệu Lôi cùng Triệu Sâm, hai chú cháu nhìn chằm chằm vào thịt khô, nước miếng chảy ròng.
“Chị ơi, khi nào mới được ăn thịt? Không ăn thịt thì biết đến bao giờ?”
“Cô ơi, con muốn ăn thịt.”
“Cô cũng muốn ăn thịt, nhưng thịt này để dành đến mùa thu thu hoạch mới ăn, Tiểu Sâm ngoan nhé, chúng ta không ăn thịt, tối nay ăn trứng gà.”
“Ăn trứng gà? Chị ơi, đập mấy quả trứng gà đi, nhiêu đây mỗi người 1 gắp là hết sạch.”
Triệu Lôi húp một ngụm canh, không có thịt nhưng trứng gà cũng không tồi.
Thấy vậy, Triệu Vãn nhướng mày, thằng bé này, thèm trứng gà, vậy là tốt rồi.
Tối nay Triệu Vãn xào dưa leo với trứng gà, ước chừng dùng bốn quả trứng gà, còn luộc một quả trứng gà để làm canh.
Đối với thức ăn trong nhà, trừ thịt không có quyền quyết định, còn trứng gà thì cô có thể tự quyết định, đây cũng là quyền lợi mà mẹ Mẹ Triệu giao cho người nấu cơm là cô.
“Này, hôm nay là ngày mấy mà cho nhiều trứng gà thế này, vàng ươm một mảng, thơm quá.”
Anh hai Triệu nhìn đĩa dưa leo xào trứng gà, thấy rõ ràng nhiều trứng gà hơn bình thường, hơi giật mình.
Mọi người vừa nhìn cũng thấy đúng là nhiều hơn bình thường, vàng ươm một mảng, lại phối hợp với màu xanh đậm của dưa leo, đẹp mắt vô cùng.
“Chú hai, cô cho bốn quả trứng gà ạ.”
Triệu Sâm bưng bát cơm của mình, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn.
Mẹ Triệu vừa nhìn đã biết lần này xào dưa leo cho bốn quả trứng gà.
Chẳng sao cả, chỉ là nhiều hơn một quả trứng gà thôi, con nít muốn ăn thì cứ cho ăn.
Chỉ cần không động đến thịt của bà là được.
“Em gái, hôm nay hào phóng thế, xào bốn quả trứng gà, lần sau tiếp tục nhé.” Anh hai Triệu gắp một miếng trứng gà, khen ngợi tay nghề của em gái ngày càng tốt, trước kia xào trứng gà không ngon như vậy, tính tình cũng vui vẻ hơn trước kia.
“Em xào nhiều trứng gà để cho thằng út ngày mai thi cử được bổ sung dinh dưỡng, mai thi tốt hơn.”
Đang cùng cháu trai chia canh trứng, Triệu Lôi suýt nghẹn, thầm nghĩ không ổn rồi.
“Triệu Lôi, thi cử chuẩn bị thế nào rồi, lần này còn thi không đạt chuẩn, cẩn thận ta lột da của con.” Triệu đại đội trưởng liếc nhìn đứa con trai út, hận rèn sắt không thành thép.
Bốn đứa con trong nhà, chỉ có lão tứ chuyện học của con út là khiến ông lo lắng.
Ba đứa con kia tuy thành tích không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức thi trượt.
“Cha yên tâm đi, con vẫn luôn trau dồi kiến thức, chắc chắn sẽ không thi trượt đâu.”
Nói rồi, Triệu Lôi u oán nhìn người khởi xướng việc ăn ngon, tức là chị ba của mình.
Triệu Vãn mặc kệ Triệu Lôi nghĩ gì, tối nay xào trứng gà ngon miệng quá.
Ăn xong, chị dâu Triệu xung phong rửa chén, Triệu Vãn mệt mỏi cả ngày, ngồi trên ghế đá trong sân hóng mát.
Chị dâu Triệu cũng rất thích Triệu Vãn, chủ yếu là vì em chồng rất tốt với con trai chị, mỗi tối đều nấu canh trứng cho Triệu Sâm.
So sánh với những người chị dâu khác hay tranh giành thức ăn với cháu trai, cháu trai ăn chút trứng gà để phát triển cơ thể còn lải nhải, Triệu Vãn khiến chị rất hài lòng.
Triệu Vãn thoải mái, Triệu Lôi thì thảm rồi.
Nghĩ đến con trai út ngày mai thi cử, cơm nước xong không có việc gì làm, Triệu đại đội trưởng liền muốn kiểm tra bài tập của nó.
Kết quả, ôi chao, sách vở chẳng viết được mấy trang, nói gì đến sách bài tập.
Giận đến mức ông suýt tiêu hóa không tốt.