Chú ba Diệp chuẩn bị lấy ra lưỡi liềm đột nhiên cảm thấy ngón tay nhói lên, củ cải bụp một tiếng rớt xuống lăn đến trước mặt con dê mẹ, con dê mẹ không khách khí cắn hai ba miếng đã hết sau đó đi hai bước về phía chú ba Diệp tiếp tục kêu be be.
Chú ba Diệp có một ý nghĩ lớn gan.
Một tay nắm dây thừng một tay khác cầm củ cải, chú ba Diệp từng bước từng bước lại gần con dê mẹ, quăng củ cải xuống đất để con dê mẹ cúi xuống ăn, lúc đó dây thừng của chú ba Diệp buộc lên cổ con dê mẹ. Ăn xong củ cải con dê mẹ mới phát hiện trên cổ mình nhiều hơn một đồ vật lập tức muốn nổi giận, chú ba Diệp là một người đánh nhau giỏi cứ theo đó đánh rầm rầm vào đầu con dê mẹ, đánh một trận cứ như thế đã khiến con dê mẹ ngoan ngoãn lại.
"Be be be!"
Con dê mẹ ngoan ngoãn bị chú ba Diệp dắt về nhà, vì để tránh nó kêu loạn trên đường chú ba Diệp đi ngang qua ruộng nhà ai cũng nhổ mấy cây rau, ngay cả bên đường đột nhiên xông tới mấy con thỏ hoang cũng không đi bắt, cứ như vậy thuận lợi dắt hai con dê về đến nhà cột ở trong chuồng heo, tiện tay quăng qua hai bó rơm dùng để nhóm lửa, con dê mẹ cam chịu số phận cúi đầu xuống ăn cũng không hề sợ lạ.
Chú ba Diệp cảm thấy thật sự kì lạ.
Loại dê núi hoang dã này sao lại xuất hiện ở sườn núi nhỏ chứ? Còn vừa hay bị anh bắt gặp?
Lòng bàn tay truyền đến một hồi ấm áp, chú ba Diệp nhìn về phía lòng bàn tay phải chợt chú ý tới dị thường.
Lòng bàn tay phải của anh có một cái bớt nhỏ màu hồng lẳng lặng nằm đó, hình dáng lớn nhỏ giống như đúc cái bớt trong lòng bàn tay phải của con gái út.
Nhớ lại hôm nay lúc anh nắm bàn tay phải của con gái cảm nhận được một nguồn nhiệt lượng, lại nghĩ tới lời lúc trước Quan Âm Bồ Tát nói với mình trong giấc mơ, chú ba Diệp lập tức hiểu rõ ý của Quan Âm Bồ Tát. Con gái út của anh chính là một người có phúc!
Là một đứa bé có phúc!
Dê núi nhất định là con gái út mang tới!
Ai yo thật giỏi thật giỏi!
Chú ba Diệp bên này nghĩ tới ngây người, bên kia con dê mẹ bắt đầu kêu lên, nó ăn củ cải với cỏ khô có sức lực rồi, sữa cũng dồi dào cứ như thế sinh ra một con dê con, dê non uống không được bao nhiêu sữa khiến cho vυ" căng lên đau đớn, nó liền be be kêu lên. Chú ba Diệp lập tức phản ứng lại, một tay bịt miệng con dê một tay bắt lấy bình làm bằng ngói, dùng tuyết chà xát mấy cái thì bắt đầu vắt sữa dê.
Chỉ lo hai nhà kia nghe thấy nên anh còn cố ý vừa vắt vừa ho giả vờ học tiếng dê kêu: "Khụ khụ khụ, be be."
Tôn Chiêu Đệ là người đầu tiên nghe thấy dê kêu, sáng sớm hôm nay cô ta đi ra đi vào lấy trứng gà cho rằng không cần vội nhưng không ngờ rằng bị đổ bệnh, nằm ở trên giường nước mắt nước mũi liên tục chảy ra, cơ bản là dậy không nổi nhưng không ngăn được cô ta nghe thấy tiếng dê kêu, cô ta liền hỏi chồng mình ở kế bên: "Chồng, em nghe thấy bên ngoài có tiếng dê kêu."
Tiếng dê kêu này nghe rất quen giống như con dê rừng có chửa mà lúc cô ta lên núi nhặt củi nhìn thấy mấy ngày trước, cô ta lén lút sờ mấy ngày rồi, con dê đã không còn sợ người nữa, cô ta suy nghĩ để tìm ngày kêu chồng mình đi lên núi bắt về, không phải bị người khác bắt trước rồi chứ?
Diệp Hoà Bình lắng nghe một chút thì bĩu môi nói: "Là chú ba, sáng sớm rảnh rỗi không có việc gì làm học tiếng dê kêu dỗ con gái chú ấy thôi."
Tôn Chiêu Đệ nghiêng tai lắng nghe một chút, luôn cảm thấy không giống với lúc đầu mình nghe thấy nên muốn để Diệp Hòa Bình đi ra ngoài xem: "Chồng, em luôn cảm thấy không giống với lúc nãy em nghe thấy, anh đi ra ngoài xem xem, chẳng lẽ là con dê lúc trước em nói với anh."
Diệp Hòa Bình không giống với chú ba Diệp, anh ta căn bản không nghe lời Tôn Chiêu Đệ, kéo chăn qua đầu chuyển người một cái: "Không đi, làm sao trùng hợp như vậy được, khẳng định không phải."
Tôn Chiêu Đệ tức đến mức nức cục nhưng lại không thể làm gì.