Chương 14: Trứng Gà Đường Đỏ Bị Nhớ Thương 2

Càng nghĩ Diệp Hoàng Hoa lại càng ấm ức càng tức giận, khóc lại càng thêm lớn, bị các chị dâu khác trong thôn Đại Liễu Thụ nhìn thấy rồi liền đến hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Hoàng Hoa đang kìm nén một bụng tức, cô cảm thấy không nói ra thì sẽ bị ngộp đến chết, cho nên có bao nhiêu sự việc cô ta đều nói ra hết.

“...Các chị dâu nói xem, đây là chuyện gì cơ chứ, đều là con gái trong nhà, dựa vào đâu mà Diệp Ngư lại sống dễ chịu thoải mái như vậy?”

Mấy người chị dâu ấy vừa nghe xong cũng cảm thấy hâm mộ có đố kỵ có căm ghét cũng có nên bọn họ liền cùng nhau đến nhà họ Diệp “khuyên” người nhà họ Diệp, cái tên khốn chú ba Diệp kia đương nhiên là ở nhà, mới nghe được hai câu đã trực tiếp lôi lưỡi liềm ra, hai mắt lộ rõ ánh sáng xanh như muôn đâm thấu người đối diện, toàn thân toàn là thần sắc dữ tợn.

“Con gái nhà tao, tao muốn thương nó ra sao thì đấy cũng là việc của tao, liên quan cái rắm gì tới chúng mày? Bản thân chúng mày cha không thương mẹ không yêu, nhưng lại không dám trách cha mẹ chúng mày, bây giờ quay ra đây trách ngược tao quá nuông chiều con gái tao à? Xem ra là chú ba Diệp tao đây đã cho đám chúng mày quá nhiều mặt mũi rồi!”

Đám người phụ nữ bọn họ làm gì thấy qua người nào một lời không hợp liền cầm đao lên, cộng thêm trong đám bọn họ cũng có không ít phụ nữ là người trong thôn, cho dù chưa bị đánh qua thì cũng là nhìn qua nộ khí tàn nhất của chú ba Diệp khi đánh người, trong phút chốc liền không dám nói gì nữa, chú ba Diệp nhìn đám phụ nữ này, đột nhiên ngắm trúng một người, cái lưỡi liềm ấy quẹt qua một cái liền chạm vào đỉnh đầu của người phụ nữ kia, khiến cho tóc của cô ta bị cắt xuống một sợi.

“Chú ba Diệp tao đây tính khí không tốt, nếu còn để tao nghe thấy có người dám lan truyền bừa bãi lời đồn thất thiệt về con gái tao, cái lưỡi liềm này của tao sẽ chính là không có mắt mà cắt bừa.”

Đám phụ nữ này làm gì còn dám nói nữa? Một số người lá gan nhỏ đều đã đái dầm trong quần rồi, nhanh chóng vừa khóc vừa gào hét lên đảm bảo với chú ba Diệp sẽ không nói năng hồ đồ, vu khống bịa đặt nữa, còn đẩy Diệp Hoàng Hoa ra rồi mới từ đầu đến đuôi lần lượt đi ra khỏi nhà họ Diệp.

Chú ba Diệp nhìn Diệp Hoàng Hoa một cái rồi lại nhìn sang hướng anh hai nhà mình.



Anh hai nhà họ Diệp, Diệp Hòa Bình làm việc có thể coi là một tay lão luyện, tính tình cũng không thích nhiều lời, là người chăm chỉ sống qua ngày, trong nhà có một đứa con trai và hai đứa con gái, ngày tháng sống không tính là tốt cũng không tính là xấu, bà Diệp là thiên vị con trai ruột, nhưng cũng không ngốc đến nỗi để toàn bộ trứng gà vào trong một cái l*иg, hai nhà còn lại thỉnh thoảng cũng có thể hưởng nhờ, nếu không phải con vợ anh ta Tôn Chiêu Đệ cả ngày chỉ biết so đo tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thì nhà anh ta cũng có thể sống được những ngày tháng không tồi rồi.

“Anh hai, anh nói xem, chuyện này của Hoàng Hoa phải giải quyết như nào?”

Diệp Hoà Bình và Tôn Chiêu Đệ cũng không dám đắc tội anh ta liền nói: “Nghe theo chú.”

“Được, vậy em nói, Hoàng Hoa này á, tám phần là thiếu tình yêu đến phát điên rồi, hai người nhanh chóng tìm người để cho Hoàng Hoa được gả đi, Hoàng Hoa nhà chúng ta thiếu tình yêu thương thì phải tìm cho nó một người biết thương hoa tiếc ngọc, mấy thằng nhóc tuổi còn trẻ đều không biết cưng chiều người khác, dù sao chúng nó vẫn còn là trẻ con, vậy nên tìm người nào lớn tuổi một chút.”

Diệp Mễ giống chú ba Diệp nhất, cũng ăn ý nhau nhất, hai người lại còn đều không thích Diệp Hoàng Hoa ở trong thôn ăn nói bậy bạ, trực tiếp tiếp lời nói: “Vương Qua Tử, Vương Qua Tử cũng đã ba mươi rồi, vẫn luôn không có đối tượng kết hôn, lại còn biết thương hoa tiếc ngọc, ông ta sớm đã muốn tìm một đối tượng, còn nói sẽ cho nhà cô nương đó hai trăm đồng tiền sính lễ.”

“Hai trăm đồng?!”

Diệp Hoà Bình và Tôn Chiêu Đệ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy khả thi.

Dù sao thì Diệp Hoàng Hoa cũng đã đắc tội với nhà người ta rồi, còn giữ ở lại thì chính bọn họ cũng không được bình yên, không bằng nhanh chóng gả đi, lại nói, trong nhà cũng không chỉ có một mình con nhóc đó là con gái, bọn họ vẫn còn một đứa Khổ Cúc nữa cơ mà, hai trăm đồng, phòng tân hôn của Truyền Căn nhà bọn họ có chỗ trông cậy rồi.