Chương 4

Nhặt lại là không đời nào rồi, bác sĩ Sở kiếp này, kiếp trước và cả kiếp sau, nhảy từ trên núi xuống, bị lợn rừng húc chết cũng...

Khoan đã!

Sở Ngu đen mặt nhặt một ít đồ bị rớt dưới đất lên, chỗ này bác sĩ Sở cần phải giải thích một chút, đây hoàn toàn không phải là tự vả.

Đây chỉ là cô dựa theo sự việc được biết (bị mẹ kế ngược đãi) đưa ra phân tích và phán đoán với tình hình hiện tại (đói bụng) cuối cùng quyết định tạm thời thỏa hiệp (nhặt đồ dưới đất lên).

Đúng, hoàn toàn không phải là tự vả!

Lúc đến chân núi thì trời đã nhá nhem tối, Sở Ngu tạm dừng một lát, lôi đường về nhà của nguyên chủ từ trong ký ức ra, đang lúc muốn đi tiếp về phía trước thì cô bỗng nghe thấy một tiếng gọi vang lên.

Âm thanh không ngừng theo không khí truyền đến bên tai cô, càng lúc càng rõ ràng, tiếp đó là một tràng tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

"Tiểu Ngu!"

Sở Ngu ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên choai choai mặt đầy lo lắng đang chạy về phía cô.



Thiếu niên dừng lại trước mặt cô, vừa thở hổn hển vừa cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới.

Mãi một lúc sau hơi thở của anh ấy mới dần dần ổn định trở lại, lúc này mới giận dữ hỏi: "Sao muộn thế này rồi em mới về, anh suýt nữa thì tưởng em xảy ra chuyện gì rồi."

Sở Ngu nghiêng đầu nhìn thiếu niên gầy như que củi trước mắt.

Đây là anh trai của nguyên chủ Sở Giang Sơn, nhũ danh là Đại Căn, trước 12 tuổi là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện được hàng xóm khen ngợi, sau 12 tuổi cùng với sự tan vỡ của gia đình cộng thêm bị mẹ kế đối xử cay nghiệt, tính cách phản nghịch tuổi dậy thì của ông anh ngốc này bùng nổ như nước giếng phun trào.

Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, đồng chí Sở Đại Căn đã trở thành một thằng quỷ sứ nổi tiếng khắp thôn, trước kia được khen ngợi bao nhiêu thì bây giờ bị mắng chửi thảm hại bấy nhiêu, một thằng quỷ sứ mà nhà nào cũng lấy ra làm ví dụ điển hình để giáo dục con cái.

Sở Giang Sơn cũng không để bụng việc Sở Ngu im lặng không nói gì, tính cách nguyên chủ vốn là như thế, người thân đều đã quen với điều ấy rồi.

Anh ấy bước đến gần, đưa tay đỡ giỏ trúc trên lưng Sở Ngu xuống.

Nhìn thấy lớp nấm mỏng còn chẳng đủ trải kín đáy giỏ kia, trong lòng Sở Giang Sơn bỗng tràn ngập chua xót, đè nén cảm giác này xuống, anh ấy vừa đeo giỏ lên người mình vừa làm như không quan tâm mà càm ràm.