Chương 37

Đi hơn mười phút, nhìn thấy một chiếc sân cũ nát. Cô đứng lại nhìn một lúc, phát hiện thỉnh thoảng có một hai người đi vào, không bao lâu sau đã đi ra. Sở Ngu nhìn dáng vẻ của bọn họ, thêm giỏ đeo trên tay, có thể nhìn thấy trọng lượng của nó thay đổi.

Quan sát một lúc, Sở Ngu đi theo một người vào sân.

Bên trong lác đác mấy người đang ngồi xổm, có người bày một hai món đồ ra, có người không bày gì cả, chỉ có chiếc giỏ được che kỹ.

Sở Ngu nhìn tình huống này, trong phút chốc không thể biết được ai bán thứ cô cần, đành phải đi một vòng, cuối cùng chọn sạp hàng của một người đàn ông đen gầy, trước mặt bày túi đeo vai màu xanh quân đội.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông đang nói chuyện với người bên canh, nghe thấy cô hỏi thì ngẩng đầu lên. Khi thấy cô bé xanh xao vàng vọt hơi thất vọng, trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cũng lộ vẻ hờ hững: "Bảy, tám tệ."

Sau khi Sở Ngu nghe vậy, cô cúi đầu nhìn sạp hàng. Có lẽ đầu óc người này không tốt, còn bảy, tám tệ nữa, ai thèm mua của ông chứ?



Bệnh tâm thần!

Người đàn ông thấy Sở Ngu rời đi cũng không bất ngờ, nghĩ rằng cô không mua nổi. Nếu thật sự muốn mua, nghe ông ta nói xong giá trên trời sẽ trả giá.

Ông ta không ngờ Sở Ngu không muốn mua thứ này. Bây giờ đa phần đều là như thế, có chút hàng hóa, đi mua đi bán lại đều là những người kiêu ngạo.

Sở Ngu hỏi mấy người liên tiếp, nhưng có lẽ thấy cô còn nhỏ tuổi nên không muốn phản ứng, đang lúc cô không kiên nhẫn muốn đánh người, một thanh niên đi tới bên cạnh cô.

"Này em gái, em muốn mua gì?"

Sở Ngu quay đầu nhìn người đi tới, vóc dáng anh ta không cao, mỏ nhọn tai khỉ, là dáng vẻ "Nhìn không giống người đàng hoàng" trong mắt đa số người. Cô không để ý đến sạp hàng của anh ta, nhưng chắc việc buôn bán không tốt lắm.

Đi mua đồ ở chợ đen là việc mạo hiểm, đa phần người mua đồ có khuynh hướng chọn người bán nhìn chất phác đàng hoàng. Mặc dù biết người biết mặt không biết lòng nhưng dáng vẻ vẫn ảnh hưởng đến sự lựa chọn của mọi người.