Chương 30

Con mẹ nó anh ấy mệt đến mức sắp chết rồi!

Bên cạnh, bạn Sở Nhị Đản không bị bỏ qua đã mệt mỏi nằm lì trên giường ngủ thϊếp đi.

Sở Ngu khoanh tay đi qua đi lại trong phòng nhìn ngó, sau đó thở dài một hơi.

Sở Giang Sơn đứng lên, mệt mỏi nói: "Chị gái ơi, nếu cảm thấy không hài lòng thì chỉ có cách đập phòng xây lại thôi."

Sở Giang Sơn nói thế, không ngờ em gái anh ấy lại gật đầu, giống như đang nghĩ về điều đó.

Sở Giang Sơn: ...

Đồng chí Sở Đại Căn Nhi không còn gì để nói, quyết định nhắm mắt đi ngủ.

Làm đi, làm đi, còn làm được gì nữa.

Tôi không dám nói, cũng không dám quản.

Trên thực tế không hề khoa trương như Sở Giang Sơn nghĩ. Mặc dù Sở Ngu muốn thay đổi hoàn cảnh nơi ở hiện tại nhưng chưa đến mức muốn phá nhà. Cô đang suy nghĩ ít ra ngày mai có thể làm dán tường gì đó.



Không thể để bụi đất trên tường rơi khắp nơi vậy được, đây là sự cố chấp cuối cùng của cô!

Sở Ngu liệt kê chuyện cần làm vào ngày mai một phen, xác định không bỏ sót gì nữa, cô nhìn hai người đang ngủ, hài lòng gật đầu.

Ngủ sớm như thế sẽ không cần ăn cơm tối.

Mình đúng là người thông minh mà!

Sáng sớm hôm sau.

Tối hôm qua ba anh em ngủ sớm, sáng nay chưa đến năm giờ đã rời giường. Không có đồ ăn sáng, chút thức ăn trong túi vải đã ăn hết vào hôm qua. Anh trai Sở đành phải nấu ba bát sữa bột mạch nha, Sở Ngu sợ say xe nên bóp mũi uống sạch chén sữa kia. Sau đó lấy ra sáu viên sô cô la, mỗi người hai viên, trên đường khi đói bụng có thể bổ sung năng lượng.

Ba anh em sắp xếp xong xuôi, cầm tiền và phiếu ra cửa.

Thôn Thanh Hà cách nông trường tương đối gần, dựa theo thời gian người trưởng thành đi mà tính, từ cổng thôn đi đến nông trường khoảng bốn mươi phút. Thật ra nông trường này đã tính là ở nội thành, những người nhà trong nông trại có thể đến nông trường làm việc.

Cũng không phải công việc chính thức gì, chỉ là cộng tác viên trồng trọt bình thường, tính công như ở nông thôn. Song, cuối năm không dùng công đổi lương, mà nông trường dùng công đổi tiền và phiếu lương.