Chương 15

Bốn hoặc năm lon lớn có lúa mì tinh khiết, sữa bột, một túi lớn đường và giấy dầu được bọc trong bánh ngọt. Cô thậm chí còn thấy một số cục sô cô la.

Bên cạnh là mấy lon nhỏ khác, có thịt có hoa quả, vị trí gần cửa tủ đặt một cái hộp sắt tinh xảo, Sở Ngu cầm lên lắc lư, bên trong đại khái đặt bánh quy các loại, nghe thanh âm hẳn là cũng không còn bao nhiêu.

Nhìn đống đồ vật này, Sở Nhị Đản "Oa" hưng phấn kêu lên một tiếng, anh trai Sở ngược lại rụt rè một chút, nhưng cũng nuốt nước miếng. Sở Ngu còn chưa làm xong chính sự tạm thời không có thời gian quản hai người bọn họ, cho mỗi người hai cái bánh đậu xanh xem như trấn an trước.

Lại lật vào trong, cô lấy ra một cái túi vải. Sở Ngu nhíu mày, cảm giác mình hẳn là tìm đúng rồi, cô đem túi vải đặt ở trên giường, mở ra, bên trong là một phong thư, địa chỉ gửi thư là Bắc Kinh.

Anh trai Sở cùng nhóc con Nhị Đản vừa ăn vừa chú ý động tác của Sở Ngu, nhìn thấy cô mở túi vải ra lấy ra một tờ giấy, hai người không hẹn mà cùng tiến lại gần. Anh trai Sở lúc đầu nhìn thấy phong thư không có cảm giác gì, đợi đến khi thấy rõ địa chỉ, cả người thoáng cái dừng lại.



Sở Nhị Đản tuổi còn nhỏ còn không biết chữ, nhìn thấy phản ứng của anh trai, có chút không rõ nguyên nhân, vì thế thằng bé lắc lắc thân thể nhỏ bé cọ đến bên người Sở Ngu, giọng sữa hỏi: "Chị ơi, trên đó viết cái gì vậy?"

Sở Ngu một ngón tay đặt lên trán thằng bé, phòng ngừa nhóc con này đến gần hơn, tay kia mở phong thư ra, bên trong trống rỗng. Cô tiện tay đặt phong bì vào tay anh trai Sở nói: "Địa chỉ."

Nhìn Sở Nhị Đản không hiểu lắm, lại bổ sung một câu: "Bắc Kinh."

Bạn nhỏ Sở Nhị Đản lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn cao hứng phấn chấn trong nháy mắt trở nên có chút mờ mịt, sau đó cắn cắn môi dưới, túm lấy tay áo chị nhỏ giọng hỏi: "Vâng.... Mẹ ạ?"

Thanh âm vừa nhỏ vừa yếu, cẩn thận nghe hình như còn mang theo một tia khóc nức nở.