Chương 14

Thằng nhỏ này không đơn giản!

Đang nghĩ ngợi nhưng động tác trên tay cô vẫn không ngừng lại, hung hăng dùng sức ấn ở mấy huyệt vị Triệu Tú Liên, đó đều là những nơi có thể làm cho người ta đau đến hoài nghi nhân sinh. Đợi đến khi mụ ta hồi phục lại một chút, cô lại nói: "Lấy chìa khóa cửa tủ ra, đây là cơ hội cuối cùng, kiên nhẫn của tôi có hạn."

Triệu Tú Liên đầu đầy mồ hôi, thở không ra hơi nói: "Ở dưới đệm lót trong phòng."

Sở Ngu nghe xong quyết đoán thu tay lại, nhìn Sở Nhị Đản hất cằm lên: "Đi theo chị."

Sở Nhị Đản rất cao hứng, ánh mắt sáng lấp lánh, bước chân nhanh nhạy chạy theo cô vào trong phòng.

Trong phòng anh trai Sở vừa mới đem ông Sở đặt lên trên giường, còn đang do dự có nên đánh thức người hay không, liền nhìn thấy em gái vào em trai đi vào. Anh ấy nhíu nhíu mày nhìn Nhị Đản: "Không phải bảo em trở về phòng sao, sao lại tới đây."



Nếu bình thường nghe anh trai nói như vậy Sở Nhị Đản không chừng còn chột dạ, nhưng bây giờ không thể như thế được, thằng bé đã trở thành một công thần nhỏ, ưỡn ngực nhỏ ngẩng đầu đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cuối cùng còn tổng kết nói: "May mà em không về phòng, nếu không chỉ dựa vào hai người các anh chắc chắn không thể hỏi ra được chỗ nào.”

Anh trai Sở cũng không so đo bộ dạng đắc ý của thằng bé, hiện tại anh ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh ấy lại nhìn thoáng qua nơi ông Sở phụ nằm, có chút do dự: "Em gái, cha thật không có việc gì sao, hiện tại sao vẫn chưa tỉnh dậy."

Sở Ngu còn đang suy nghĩ có nên trèo lên giường lấy chìa khóa hay không, nghe được lời của anh trai Sở quay đầu "Ừ" một tiếng, lại bổ sung: "Nếu anh không yên tâm, chờ em cầm tiền xong em sẽ có cách khiến ông ta tỉnh lại." Anh trai Sở vội vàng gật gật đầu, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bên này, Sở Nhị Đản sớm đã không đợi được, leo lên, nhanh chóng bò đến chân giường lấy chìa khóa ra, sau đó nhanh chóng đưa đến trước mặt chị gái cầu công.

Sở Ngu cầm chìa khóa mở tủ.

Ôi, thật đúng là! Những thứ này thực sự là không ít.