Chương 8: Kêu đại ca về ăn cơm 1

Cửa Điền gia có trồng một cây hồng.

Theo ông bà thế hệ trước nói, tuổi thọ của cây không nhỏ.

Điền Mật đối với thực vật không có tìm tòi nghiên cứu, nhưng nhìn cây hồng thô tráng cao lớn, duỗi cành rậm rạp phía trên với những quả màu cam căng mọng, cô cũng có thể đoán được tuổi của cây hồng.

Sắc trời mùa thu đậm như rượu, là thời điểm thích hợp để ăn quả hồng.

Điền Mật thử qua một miếng, nói thật ra, khả năng là chưa đủ chín nên không thấy vị ngọt, ngược lại rất chát miệng.

Theo ý tứ của lão mẫu thân Loan Hồng Mai, quả này hái xuống phải ngâm một thời gian mới ăn ngon, đương nhiên, nếu có điều kiện thì phủ một lớp rượu ở bên ngoài sẽ càng nhanh chín.

Điền Mật không hiểu đây là đạo lý gì, nhưng cũng không dám lấy rượu trong nhà vì cô sợ bị đánh...

Hai tỷ muội đem chiếc bàn vuông trong nhà chính tới dưới tàng cây hồng, sau đó bận bận rộn rộn dọn ghế ăn cơm chiều...

Chỉ cần không phải mùa đông, người trong thôn đều thích ăn cơm ở ngoài nhà, vừa sáng sủa lại còn tiết kiệm dầu hoả, Điền gia cũng không ngoại lệ.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Điền Hồng Tinh và Loan Hồng Mai rời giường đi giày ra khỏi phòng, cũng vừa lúc tứ muội Điền Phán đệ lôi kéo đệ đệ Điền Hướng Dương từ tiểu học chạy về.

Hai chị em buổi sáng trước khi đi học được tỷ tỷ bảo đảm buổi tối có đồ ăn ngon nên đã chạy vội trở về, cho dù là chạng vạng cuối mùa thu nhưng trên trán cũng ra một tầng mồ hôi. Lúc này thấy trên bàn thật sự có một nồi canh cá đậm đà và hấp dẫn, trên mặt hai đứa nhỏ vui rạo rực.

Điền Phán đệ diện mạo giống Điền mẹ nhất, tính cách đanh đá, năm nay mới 13 tuổi. Sau khi rửa sạch tay, nàng tiến đến bên người Điền Mật hưng phấn ồn ào: “Nhị tỷ, ta vừa rồi thấy biểu tỷ Xuân Tú bị lão cô đánh, nàng có phải lại đi tìm thanh niên trí thức trong thành phố kia không?”

Lão cô gả đến nhà Trần gia trong thôn, chỉ là nhà bọn họ ở đầu thôn còn Điền gia ở giữa thôn.

Nghe vậy, Điền Mật hoàn toàn không cảm thấy chột dạ khi ngầm cáo trạng. Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, thanh niên tri thức tới Tôn Tuấn tới từ Tô Châu cũng không phải thứ tốt. Cô một bên múc canh, một bên cười đáp: “Khả năng là đúng, ban ngày ta thấy Xuân Tú đưa thức ăn cho Thanh niên tri thức Tôn.”

“Hắc hắc... Ta biết mà, cũng không biết Xuân Tú tỷ nghĩ như thế nào, thanh niên trí thức Tôn không phải chỉ có trắng thôi sao? Vóc dáng thì nhỏ, lại không cao, sao có thể so với các ca ca rắn chắc trong thôn.” Ở trong lòng đứa trẻ Điền Phán đệ, một người đàn ông vai không thể gánh, tay không thể nhấc, ra đồng khó khăn cũng không phải là điều kiện tốt.

Lúc này không cần Điền Mật nói gì, Loan Hồng Mai đã giơ tay đánh tứ nha đầu một cái, hung ác mắng: “Ngươi con nít con nôi, nói lung tung rối loạn cái gì đó, chạy nhanh đi gia gia* kêu đại ca trở về ăn cơm, lần sau còn để lão nương nghe được ngươi nói, cẩn thận ta đánh ngươi”

* gia gia: nhà ông nội

Điền Phán đệ bị đánh nhe răng trợn mắt, nàng không chỉ lớn lên giống Loan Hồng Mai, ngay cả tính cách cũng giống, cực kì ương bướng, bị lão mẫu thân cảnh cáo cũng không sợ, tranh luận nói: “Ta không đi đâu, gia gia có thể để đại ca thiệt thòi sao? Bọn họ chắc chắn ăn thịt.”

Nói xong, trên mặt tiểu nha đầu đầy vẻ căm giận, đặt mông ngồi vào bàn, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm chiều, đem lời lão nương nói là gió thoảng bên tai.

Lông mày Loan Hồng Mai dựng ngược, Đập bàn một cái "bang", đứng dậy muốn đánh người.

Thấy thế, Điền Hồng Tinh chạy nhanh đến ngăn lão thê lại, nhíu mày quát lớn: “Được rồi, các ngươi với nương suốt ngày như vậy, dây dưa không xong?”

Nói xong, ông lại trừng mắt nhìn tiểu nha đầu liều chết không sợ nước sôi, chỉ cảm thấy đầu đau.

Một lúc sau, Điền Hồng Tinh đem tầm mắt đặt ở trên người tiểu nhi tử: “Hướng Dương, con đi kêu ca ca về ăn cơm, tiện thể mang canh cá cho gia nãi.”

Điền Hướng Dương mới mười tuổi, tiểu gia hỏa lớn lên tinh xảo, là đứa nhỏ giống Điền Hồng Tinh nhất, khi nghe cha nói vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Điền Mật cảm thấy lão phụ thân quá chủ quan, hài tử mới mười tuổi đi bộ hơn một dặm, còn bưng canh cá nóng hổi cũng không sợ xảy ra chuyện, cô thở dài, buông chiếc đũa đứng dậy đi theo: “Cha, để ta và tiểu đệ cùng đi, canh cá kia quá nóng.”

Điền Hồng Tinh gật gật đầu: “Được, mau đi đi.”

=

Điền lão gia tử Điền Tế Tân là một thầy thuốc chân chất, lão gia tử cực kỳ am hiểu châm cứu, ở phạm vi mấy trấn đều có một chút danh tiếng.

Điền Mật cũng là người ở thời đại này mới biết được, không phải tất cả trung y đều vô dụng.

Điền Tế Tân năm nay 68 tuổi, bởi vì kĩ thuật châm cứu giỏi nên ở thôn Triều Dương rất được kính trọng, nhưng Điền Mật đối với hai vị trưởng lão lại cảm thấy bình thường.

Nguyên nhân cũng đơn giản, lão gia tử lão thái thái bất công đến mức làm người giận sôi.

Bọn họ chỉ thích đại tôn tử Điền Trường Khanh, cũng chính là đại ca của cô

Y thuật của lão gia tử không tầm thường, cả đời chỉ có một nhi tử là Điền Hồng Tinh nhưng nhi tử đối với trung y không thông suốt, tuy Điền phụ đã học nhiều năm nhưng rất nhiều dược liệu đều hiểu không rõ.

Sau có đại tôn tử, Điền Tế Tân đặt tên là Trường Khanh.

Trường Khanh có tác dụng tán phong giảm đau, ngăn ngứa tiêu sưng hiệu quả.