Loan Hồng Mai vốn còn định giáo dục khuê nữ một lần nữa, nhưng lúc này tâm tình nàng tốt nên tạm thời không cần vội. Nàng đem cái cuốc dựng ở phía sau cửa, đi đến giếng múc nước rửa tay rửa chân.
“Mẹ bất công, nếu là ta xuống sông, mẹ xác định chắc chắn sẽ đánh ta.” Điền Lai đệ ngồi sau bệ bếp, tiểu nha đầu được tỷ tỷ phân phó đốt lửa thêm củi, ngoài miệng còn không quên lẩm nhẩm oán giận.
"Cơ thể muội nhỏ bé, nếu dám xuống sông không cần đến mẹ đánh muội, ta trước tiên sẽ đánh muội để muội không thể tự sinh hoạt.” Điền Mật nâng lên mí mắt liếc tiểu nha đầu một cái, lạnh lùng cảnh cáo.
Con sông dài ở thôn Triều Dương còn được gọi là sông Triều Dương, không thể xác minh nó dẫn đến đâu, dù sao tin tức vẫn rất hạn chế, nhưng về chiều sâu, Điền Mật đã tự mình nghiệm chứng qua nên rất rõ ràng, nước sâu ít nhất phải bốn đến năm mét.
Mấy năm nay, người chết đuối cũng nhiều, thân thể tam muội lại yếu, nếu có chuyện xảy ra sẽ không trở tay được.
Cô cũng là vì có ngoại quải, xác định trăm phần trăm an toàn nên mới dám xuống sông.
(外挂,hán việt “ngoại quải”: Thông tục chỉ chính là trò chơi trung đích lám bừa khí, mà"Giống mở ngoại quải giống nhau" hình dung một người mọi chuyện thuận lợi, làm cho người ta cảm thấy ghen tị )
Điền Lai đệ rụt cổ lại sau khi bị tỷ tỷ hung dữ: “Ta... Ta chỉ nói như vậy.”
Điền Mật hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới nàng, chỉ dùng thìa gõ gõ nồi sắt bên cạnh: “Lửa lớn một chút.”
Phân phó xong, cô dùng thìa ở bên trong bình xúc một miếng mỡ heo nhỏ, tráng xung quanh chảo sắt, đợi mỡ heo hòa tan đọng lại ở đáy nồi, sau khi dầu mỡ bốc lên hơi nóng mới đưa hành gừng tỏi chuẩn bị tốt trước đó vào phi thơm.
Sau khi ép hết mùi thơm của nguyên liệu, Điền Mật cầm lấy đũa gỗ, nhanh chóng lấy hành tỏi ra, chỉ để lại gừng, sau đó cho từng miếng cá vào chảo rán.
Kỳ thật hầm canh cá tốt nhất dùng dầu đậu nành, hầm tới lúc nước canh cá ra màu trắng đυ.c.
Tuy nhiên điều kiện không cho phép, trong nhà chỉ có một ít dầu thực vật được Loan Hồng Mai quan tâm hơn bất cứ cái gì, nếu không có việc đại sự thì lão mẫu thân tuyệt đối không cho dùng.
Ở trong mắt mẹ già, có một chút mỡ heo đã là rất là xa xỉ, không thấy trong thôn rất nhiều gia đình đều ăn nước muối hầm rau xanh sao.
“Nhỏ nhỏ lửa.” Chờ miếng cá chiên hơi hơi vàng, Điền Mật cầm gáo đi đến lu múc nước, cô đổ nước đến khi đầy nồi sắt lớn mới cầm cái vung gỗ dựng ở một bên đậy lên.
Trong nhà chỉ có một cái nồi sắt, chờ nấu xong canh cá lại làm rau trộn cây tể thái.
Điền Mật mở một bên khác của lò than, cô dùng bình gốm nấu nước để chuẩn bị trộn cây tể thái.
Nói là lò than, nhưng thật ra đốt ở bên trong lại là những khúc gỗ chẻ to bằng nửa lòng bàn tay. Than đá tốn tiền do đó trong nhà có chồng mười mấy khối nhưng bình thường sẽ không động đến, hơn nữa những khúc gỗ không còn dùng sẽ được gom góp lại vừa có thể nấu ăn lại vừa không tốn kém.
Tới đây hơn nửa tháng, Điền Mật sử dụng loại lò than kiểu cũ đã rất thuần thục, chờ sau khi đổ đầy nước vào trong nồi, cô lại bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trộn rau.
“Nhị tỷ, tứ muội không thích vị tỏi, đừng bỏ tỏi trong cây tể thái.” Điền Lai đệ thấy tỷ tỷ cầm củ tỏi, cho rằng cô đã quên thứ tứ muội ghét, chạy nhanh đến nhắc nhở.
“Ta nhớ rồi, một mình tứ muội không thích ăn nên ta sẽ chuẩn bị riêng cho tiểu nha đầu một phần.” Vốn dĩ đã không có mấy gia vị, lại thiếu thêm một thứ, tuy tay nghề của Điền Mật không tồi nhưng cô không thể không bỏ.
Điền Lai đệ lẩm bẩm: “Thế này thì phiền toái quá.”
Nghe vậy, Điền Mật cũng không ngẩng đầu lên: “Ăn uống phiền phức thế nào ta cũng không ngại, nhưng muội thật sự không đi học sao?”
Nhắc mới nhớ, Điền gia ở thôn Triều Dương được xem là quái lạ.
Điền Hồng Tinh chính là người đọc sách, mặc dù ông chỉ học tiểu học nhưng ở niên đại nông thôn này lại được tính là người có bằng cấp cao, hơn nữa ông ở trong quân đội mấy năm, sau khi xuất ngũ, nhờ vào mối quan hệ nên đã được vào công tác ở Cục Công An.
Có lẽ là Điền Hồng Tinh hiểu biết hơn về thời buổi bên ngoài, cũng biết đọc sách tốt, nên mặc dù có trọng nam khinh nữ nhưng cũng không phản đối nữ nhi đọc sách.
Điều khác biệt duy nhất chính là, ông bắt buộc nhi tử phải học xong cao trung cho dù có bị đánh gãy chân, khuê nữ thì không sao cả, thành tích không tốt hoặc không muốn học, ông cũng không miễn cưỡng.
Thân thể Điền Lai đệ không tốt, lại chỉ học đến tiểu học, Điền Mật vẫn hy vọng nàng đọc sách nhiều, ít nhất cũng tốt nghiệp cao trung.
Đến lúc khôi phục thi đại học cũng còn có một cơ hội.
Hơn nữa, lui một bước mà tính, nếu thi đại học không đậu, dựa vào bằng cấp cao trung thì tương lai tìm đơn vị công tác cũng không khó, vẫn còn hơn so với việc làm ruộng vất vả.