Chương 44: Vớt vàng 2

Điền Mật ôm mấy chục cân vàng bước đi như bay.

Không biết khi nào, cô có nghe người ta nói qua, ngay cả nữ hài tử mảnh mai khi ôm trăm nguyên tiền lớn một trăm cân cũng có thể bước đi như bay.

Trước kia Điền Mật không tin, nhưng lúc này, khi cô ôm ước chừng có 40 cân vàng, thật sự cả người cô đều là sức mạnh, không cảm thấy mệt chút nào.

Cô vui rạo rực cúi đầu vội vàng đi, đợi khi đi đến một con hẻm nhỏ hẹp, đột nhiên nghe được tiếng bước chân chạy vội hỗn độn lại đây.

Điền Mật da đầu căng thẳng, nhìn xung quanh, lập tức ôm chặt túi xách nhanh chóng chui vào đống cỏ khô cách đó không xa.

Mới vừa trốn không đến nửa phút đã nghe được âm thanh ngoài ý muốn:

“Đông ca, chúng ta làm sao bây giờ? Mẹ nó, nếu để ta biết là đứa nào giở trò, nhất định lột hắn da.”

“Chính là, Đông ca, huynh nói nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta khẳng định không thể để thúc bị xếp vào hắc ngũ loại.”

“Đại Vĩ nói không sai, Đông ca, huynh phải nghĩ ra biện pháp.”

“Các ngươi nói... Có thể là Điền Hồng Tinh làm không? Hai ngày nay ông ta không phải tra chuyện đứa con trai vô dụng của ông ta ở khắp nơi sao?”

“Không... Không thể nào?”

“Đông ca, huynh nói chuyện đi a.”

Nếu nói trước kia nhìn bề ngoài Lưu Hướng Đông có vài phần văn nhã ấm áp, đến lúc này bận rộn nửa ngày, cả người hắn lại trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Hắn vẫn luôn không nói chuyện, cho dù trước đó các tiểu đệ rõ ràng không tôn trọng hắn như vậy nhưng trên mặt hắn cũng không biểu hiện gì, chỉ là hung hăng hút mấy điếu thuốc, sau đó mới lạnh lùng nói: “Không phải Điền Hồng Tinh, ông ta không có khả năng lớn như vậy.”

Sự tình nhà mình thì nhà mình biết, phía sau Lưu gia có người chống lưng, loại chuyện làm giày rách này, không đến mức làm cục diện trở nên không xong như vậy.

“Không phải Điền gia thì sẽ là nhà ai? Mẹ kiếp, tẩu tử chúng ta còn đi tìm không?”

Lưu Hướng Đông dựa ở trên tường, ngửa đầu lại thở ra một ngụm khói: “Tìm, cha ta bên kia không có việc gì, ta có thể cứu ra, các ngươi đi tìm người khống chế lại cho ta, lúc này không thể để Điền gia lại nháo ầm ĩ lên.”

Các tiểu đệ liếc nhau, thanh niên kêu Đại Vĩ chần chờ: “Kia...Sau khi chúng ta tìm được tẩu tử, nếu nàng làm ầm ĩ thì sao?”

“Vậy trói lại, nếu còn nháo, đánh đến mệt liền ngoan.” Nam nhân ngữ khí đạm mạc, tựa như trong miệng hắn nói chỉ là con mèo con chó mà không phải người hắn đã từng điên cuồng muốn theo đuổi lấy làm vợ.

Lời này vừa ra, các tiểu đệ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đặc biệt hai người kia tâm tư có chút hoang mang cũng lập tức thu hồi tiểu tâm tư lại, ít nhất trên mặt không còn thể hiện ra.

Đông ca đã phí tâm tư với đại tẩu còn tàn nhẫn như vậy, càng miễn bàn đến những người bọn họ.

Ai cũng không ngốc, đi theo Lưu Hướng Đông mấy năm, nhiều ít cũng biết sự hung ác dưới vẻ ngoài hiền lành của hắn.

=

Điền Mật tránh ở đống cỏ khô, sau khi nghe xong hai câu, cô đã nghi ngờ biện pháp của Lưu Hướng Đông chính là rương vàng kia.

Cô đắc ý nhe răng cười không tiếng động, đồng thời còn không quên chắp tay trước ngực, lại lần nữa thành tâm cảm tạ vị Bồ Tát đã tốt bụng giúp đỡ.

Chẳng qua tâm tình tốt của cô không duy trì bao lâu đã bị câu nói kế tiếp của hắn tức đến nghiến răng.

Thực tốt, cặn bã quả nhiên là cặn bã.

Xem ra chỉ lấy đi số vàng cũng không thể giải được mối hận trong lòng cô.

Hắn không phải thích đánh người sao? Nắm tay không rơi ở trên người mình thì không biết đau, cô hôm nay sẽ thay trời hành đạo một lần.

Nghĩ đến đây, Điền Mật nín thở chú ý động tĩnh bên ngoài,chờ bọn người đi rồi, chỉ để lại một mình Lưu Hướng Đông, cô sờ lên bao tải...