Đúng như Vương Lệ thẩm nói.
Đêm đó, khi thím Thúy Lan bưng một đĩa lớn cua biển hấp lên bàn, mọi người đều ăn đến không nâng đầu lên được.
Trần gia có bốn phòng, thím Thúy Lan cho Điền Mật ở một phòng, chờ sau khi Điền Mật đã trải xong giường chiếu, cởϊ áσ khoác lên giường, cô liền nhìn thấy thím Thuý Lan cầm mấy tấm ảnh chụp tìm lại đây: “Suýt nữa quên mất, thằng nhóc cứng đầu nói ta đem ảnh chụp năm kia gửi về đưa cho con nhìn xem.”
Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên khung cửa của Điền Mật theo bản năng nắm chặt, một tay khác nhận lấy ảnh chụp, bất động thanh sắc cười nói: “Cảm ơn thím, ảnh chụp ngày mai con đưa lại cho thím được không?”
“Được, sao lại không được, chăn có ấm không? Nếu không để ta lấy thêm một kiện áo khoác quân đội lại đây”
“Không lạnh, chăn rất ấm áp.”
“Vậy là tốt rồi, có yêu cầu gì phải nói với thím... Con đi ngủ sớm một chút.”
“Được, con lập tức đi ngủ.”
“...”
=
Trong phòng đã thắp đèn dầu, Điền Mật cầm ảnh chụp trở lại trên giường, hơi hơi nghiêng thân mình dựa vào trụ giường, dưới ánh đèn mờ ảo, cô lật xem mấy tấm ảnh chụp trên tay.
Kỳ thật rất dễ nhận ra, nhìn đến tấm thứ ba, đứng ở hàng phía sau, nổi bật giữa đám đông về chiều cao và ngoại hình, Điền Mật mạc danh chắc chắn người này chính là lão nam nhân trong miệng đại tỷ...
Sự thật cũng giống như cô đoán, ở phía sau ảnh, có ba chữ viết rồng bay phượng múa...
Lâu Lộ Hồi.
Nam nhân rất cao, cho dù đứng ở hàng sau, bị người phía trước che hơn nửa người nhưng vẫn có thể nhìn ra người này dáng cao dài, eo lưng thẳng tắp.
Lại xứng với khuôn mặt thanh tuấn đó, thật đúng là... Nam Bồ Tát.
Điền Mật cong cong môi nở một nụ cười giảo hoạt, cô cũng không nói sai.
Nghĩ đến trước đó cô buột miệng nói ra, sau đó lại vội vàng cắt đứt điện thoại, cô mi mắt cong cong đem ảnh chụp đặt ở dưới gối, thổi đèn, nằm thẳng tắp ở trên giường.
Trong bóng đêm, Điền Mật không hề buồn ngủ...
Mới rạng sáng ngày hôm sau, phòng cách vách truyền ra động tĩnh.
Điền Mật lập tức mở mắt ra, ở trên giường lười biếng lăn một vòng, sau đó mới tỉnh táo đứng dậy.
Kỳ thật đi vào niên đại này cũng có chỗ lợi, liền tỷ như điểm ngủ sớm dậy sớm này.
Cô nhanh chóng sửa sang mình, xếp lại giường chiếu, sau đó đi phòng bếp giúp đỡ thím Thuý Lan làm cơm sáng.
“Hôm nay còn muốn đi ra ngoài sao?” Trên bàn cơm, cả gia đình vây ở một chỗ ăn cơm sáng, thím Thuý Lan đưa cho Điền Mật một chén cháo trắng thật đầy, lại thêm một cái hột vịt muối, ngữ khí yêu quý hỏi.
Trần gia bởi vì sinh ra nhi tử làm quan quân, mấy năm nay tốn không ít tiền, cũng uỷ thác rất nhiều ân huệ, đem bọn nhỏ trong nhà đều an bài làm công nhân, kém cỏi nhất cũng làm công nhân tạm thời cho nên cuộc sống không đến nỗi tệ.
Nhưng những thứ như cơm trắng, mì trắng, hột vịt muối thật là thức ăn tốt, một tháng cũng không có vài lần, lần này vẫn là do có thân thích tới cửa.
Đương nhiên, cũng không phải thân thích nào cũng đều có đãi ngộ như vậy.
Chủ yếu là Mật nha đầu tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là một cô nương biết ý tứ, ở trong nhà hai ngày, mỗi ngày không phải tiểu điểm tâm, chính là hải sản màu mỡ, bọn nhỏ ăn đến sắc mặt cũng đẹp lên vài phần.
Người với người đều có qua lại lẫn nhau, nhân gia hào phóng, Trần gia bọn họ cũng không phải keo kiệt, dứt khoát đem thức ăn hai ngày nay cũng điều chỉnh cao hơn.
Điền Mật đang gõ trứng vịt, hột vịt muối ở niên đại này không giống ở đời sau, trứng vịt là do thím nuôi được vịt đẻ ra, thím có công thức bí mật, ướp ra tới mỗi một lòng đỏ trứng vịt đều hồng hồng màu mỡ, tư vị kia, quả thực tuyệt.
Cô phá lệ thích đem toàn bộ lòng đỏ trứng vào trong chén cháo ăn cùng cháo, nghe vậy gật gật đầu: “Hôm nay cũng muốn đi ra ngoài.” Nếu xử lý tốt, ngày mai có thể về nhà.
Tuy nhiên việc này còn chưa chắc chắn nên cô chưa nói ra.
=
Sau khi ăn xong, Điền Mật cõng chiếc túi nhỏ ngồi trên xe buýt đi đến trấn trên.
Hôm nay là ngày Lưu Sơ cùng tình nhân bên ngoài hẹn hò.
Trong cuốn sách, chỉ cần không có tình huống đặc biệt, hắn đều chọn thứ ba. Cũng chỉ vì người phụ nữ này đã có gia đình, chỉ có thể tới huyện thành vào thứ ba cho thuận tiện.
Tình huống nhà gái Điền mật không rõ ràng lắm, nhưng... việc Lưu Sơ có người bên ngoài, ở Lưu gia mọi người đều biết nhưng vờ như không biết.
Mẫu thân Lưu Hướng Đông, cũng chính là vợ Lưu Sơ, sớm đã tập mãi thành thói quen, nàng bị đánh thành quen, cũng bị lý luận vớ vẩn của trượng phu đóng chặt như đinh ‘ nam nhân có bản lĩnh, cũng đều có nhiều đàn bà ’.
Nàng sẽ không trách nữ nhân khác, cũng sẽ không oán trách trượng phu, chỉ đổ thừa mình không dỗ dành được trái tim nam nhân, sau đó hết sức hèn mọn nỗ lực để trở nên tốt hơn.
Thậm chí chính mình hèn mọn như vậy còn chưa đủ, đợi sau khi nguyên thân gả vào cửa, cũng đem nguyên thân tẩy não thành một người khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Mật liền cáu giận, cô không thể nào đồng tình với mẹ của Lưu Hướng Đông, nhưng nguyên thân là vô tội, cho nên đối với sự tình phải làm hôm nay, cô nhất định phải thành công!